“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm. “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của…
Chương 11: Ký ức của Alpha…
Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát XítTác giả: Phong Tao Tao Tao Tao TaoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Phương Tây“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm. “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của… Vẫn cho rằng bản thân không còn gì để mất, nhưng khi hắn muốn đoạt đi bàn tay của tôi, nội tâm tôi lại cảm thấy khổ sở trước nay chưa từng có.Bởi vì, trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên nghĩ rằng, từ nay về sau sẽ không bao giờ… có thể chơi khúc nhạc “Moonlight” vì hắn nữa.Tiếc nuối tựa như những làn sóng dữ dội, vùi lấp toàn thân.Thật ra, cho tới bây giờ tôi vẫn không quên được giai điệu, nhịp điệu từng thuộc về hắn ấy. Cũng như tôi chưa bao giờ quên mất ước định giữa hắn và tôi, cùng những kỷ niệm tốt đẹp kia…Chỉ là, tôi hiện tại… Ngoại trừ ký ức… đã… trắng tay rồi.Gein, tôi rốt cuộc không cách nào có được ánh nắng ở Áo, ven hồ Vienna, còn có nụ cười hồn nhiên và tươi sáng của cậu…Gein, vì cái gì, cậu rõ ràng vẫn ở bên cạnh tôi, cảm giác lại xa xôi như vậy…Cậu của ngày ấy… bây giờ nơi nao…Vì sao… Tôi làm cách nào cũng không thể tìm thấy…Có đôi khi, tình yêu tựa như một tòa mê cung, chúng ta vô thức lạc mất đối phương giữa dòng thời gian chảy xiết…Có lẽ hắn đang dựa vào bên cạnh tôi, có lẽ hắn đang hiện hữu trước mắt tôi…Chỉ là tôi không thể nhận ra, bởi vì… Hắn đã không còn là hắn trong ký ức, không còn là người mà tôi từng biết đến…Cho nên, dù hắn ở gần trong gang tấc, lại vẫn không thể cảm nhận được hắn…Tôi đau khổ kiếm tìm, là hắn trong quá khứ, là người vẫn luôn mỉm cười với tôi trong tận sâu ký ức…Mà chúng ta, cứ trầm luân như vậy trong hồi ức, trầm luân trong kỷ niệm…Tôi có thể lựa chọn lừa gạt chính mình, lại không thể lựa chọn lừa gạt tình cảm của mình…Tôi có thể lựa chọn thương hắn, nhưng lại không cách nào tha thứ được bản thân mình thương hắn…Bởi vì… Người kia… Hủy diệt tổ quốc của tôi… Huỷ đi Vienna đất mẹ của tôi…Tôi cuối cùng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, khi chúng ta không cách nào quên đi thời gian được. Điều duy nhất chúng ta có thể làm… Là giả vờ quên lãng…Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này…Không phải rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau…Mà là…Rõ ràng không cách nào ngăn cản được những khát khao…Lại phải giả vờ như không đặt nhau nặng sâu trong tâm khảm…Nguỵ trang như vậy làm người tôi mỏi mệt…Thương tổn như vậy làm người tôi tiều tụy…Gein, chúng ta không thể trở về… Đúng không…Nhưng mà…Tôi thật sự … Rất muốn trở về…
Vẫn cho rằng bản thân không còn gì để mất, nhưng khi hắn muốn đoạt đi bàn tay của tôi, nội tâm tôi lại cảm thấy khổ sở trước nay chưa từng có.
Bởi vì, trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên nghĩ rằng, từ nay về sau sẽ không bao giờ… có thể chơi khúc nhạc “Moonlight” vì hắn nữa.
Tiếc nuối tựa như những làn sóng dữ dội, vùi lấp toàn thân.
Thật ra, cho tới bây giờ tôi vẫn không quên được giai điệu, nhịp điệu từng thuộc về hắn ấy. Cũng như tôi chưa bao giờ quên mất ước định giữa hắn và tôi, cùng những kỷ niệm tốt đẹp kia…
Chỉ là, tôi hiện tại… Ngoại trừ ký ức… đã… trắng tay rồi.
Gein, tôi rốt cuộc không cách nào có được ánh nắng ở Áo, ven hồ Vienna, còn có nụ cười hồn nhiên và tươi sáng của cậu…
Gein, vì cái gì, cậu rõ ràng vẫn ở bên cạnh tôi, cảm giác lại xa xôi như vậy…
Cậu của ngày ấy… bây giờ nơi nao…
Vì sao… Tôi làm cách nào cũng không thể tìm thấy…
Có đôi khi, tình yêu tựa như một tòa mê cung, chúng ta vô thức lạc mất đối phương giữa dòng thời gian chảy xiết…
Có lẽ hắn đang dựa vào bên cạnh tôi, có lẽ hắn đang hiện hữu trước mắt tôi…
Chỉ là tôi không thể nhận ra, bởi vì… Hắn đã không còn là hắn trong ký ức, không còn là người mà tôi từng biết đến…
Cho nên, dù hắn ở gần trong gang tấc, lại vẫn không thể cảm nhận được hắn…
Tôi đau khổ kiếm tìm, là hắn trong quá khứ, là người vẫn luôn mỉm cười với tôi trong tận sâu ký ức…
Mà chúng ta, cứ trầm luân như vậy trong hồi ức, trầm luân trong kỷ niệm…
Tôi có thể lựa chọn lừa gạt chính mình, lại không thể lựa chọn lừa gạt tình cảm của mình…
Tôi có thể lựa chọn thương hắn, nhưng lại không cách nào tha thứ được bản thân mình thương hắn…
Bởi vì… Người kia… Hủy diệt tổ quốc của tôi… Huỷ đi Vienna đất mẹ của tôi…
Tôi cuối cùng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, khi chúng ta không cách nào quên đi thời gian được. Điều duy nhất chúng ta có thể làm… Là giả vờ quên lãng…
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này…
Không phải rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau…
Mà là…
Rõ ràng không cách nào ngăn cản được những khát khao…
Lại phải giả vờ như không đặt nhau nặng sâu trong tâm khảm…
Nguỵ trang như vậy làm người tôi mỏi mệt…
Thương tổn như vậy làm người tôi tiều tụy…
Gein, chúng ta không thể trở về… Đúng không…
Nhưng mà…
Tôi thật sự … Rất muốn trở về…
Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát XítTác giả: Phong Tao Tao Tao Tao TaoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Phương Tây“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm. “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của… Vẫn cho rằng bản thân không còn gì để mất, nhưng khi hắn muốn đoạt đi bàn tay của tôi, nội tâm tôi lại cảm thấy khổ sở trước nay chưa từng có.Bởi vì, trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên nghĩ rằng, từ nay về sau sẽ không bao giờ… có thể chơi khúc nhạc “Moonlight” vì hắn nữa.Tiếc nuối tựa như những làn sóng dữ dội, vùi lấp toàn thân.Thật ra, cho tới bây giờ tôi vẫn không quên được giai điệu, nhịp điệu từng thuộc về hắn ấy. Cũng như tôi chưa bao giờ quên mất ước định giữa hắn và tôi, cùng những kỷ niệm tốt đẹp kia…Chỉ là, tôi hiện tại… Ngoại trừ ký ức… đã… trắng tay rồi.Gein, tôi rốt cuộc không cách nào có được ánh nắng ở Áo, ven hồ Vienna, còn có nụ cười hồn nhiên và tươi sáng của cậu…Gein, vì cái gì, cậu rõ ràng vẫn ở bên cạnh tôi, cảm giác lại xa xôi như vậy…Cậu của ngày ấy… bây giờ nơi nao…Vì sao… Tôi làm cách nào cũng không thể tìm thấy…Có đôi khi, tình yêu tựa như một tòa mê cung, chúng ta vô thức lạc mất đối phương giữa dòng thời gian chảy xiết…Có lẽ hắn đang dựa vào bên cạnh tôi, có lẽ hắn đang hiện hữu trước mắt tôi…Chỉ là tôi không thể nhận ra, bởi vì… Hắn đã không còn là hắn trong ký ức, không còn là người mà tôi từng biết đến…Cho nên, dù hắn ở gần trong gang tấc, lại vẫn không thể cảm nhận được hắn…Tôi đau khổ kiếm tìm, là hắn trong quá khứ, là người vẫn luôn mỉm cười với tôi trong tận sâu ký ức…Mà chúng ta, cứ trầm luân như vậy trong hồi ức, trầm luân trong kỷ niệm…Tôi có thể lựa chọn lừa gạt chính mình, lại không thể lựa chọn lừa gạt tình cảm của mình…Tôi có thể lựa chọn thương hắn, nhưng lại không cách nào tha thứ được bản thân mình thương hắn…Bởi vì… Người kia… Hủy diệt tổ quốc của tôi… Huỷ đi Vienna đất mẹ của tôi…Tôi cuối cùng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, khi chúng ta không cách nào quên đi thời gian được. Điều duy nhất chúng ta có thể làm… Là giả vờ quên lãng…Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này…Không phải rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau…Mà là…Rõ ràng không cách nào ngăn cản được những khát khao…Lại phải giả vờ như không đặt nhau nặng sâu trong tâm khảm…Nguỵ trang như vậy làm người tôi mỏi mệt…Thương tổn như vậy làm người tôi tiều tụy…Gein, chúng ta không thể trở về… Đúng không…Nhưng mà…Tôi thật sự … Rất muốn trở về…