“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm.  “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của…

Chương 24: Ký ức của Alpha…

Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát XítTác giả: Phong Tao Tao Tao Tao TaoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Phương Tây“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm.  “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của… Tôi đã rất lo sợ ngày này sẽ đến, nhưng mà càng sợ hãi, thì nó đến càng nhanh. Thời gian chưa bao giờ dừng bước chân của mình trước những nỗi đau.Tôi nghĩ, kết cục như vậy, hẳn cũng nằm trong dự đoán của tôi.Mà ngoài dự đoán của tôi chính là, hắn lại có biểu tình khổ sở như thế.Có lẽ… Tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng mà… không chịu đối mặt với nó…Trốn tránh cũng không phải là biện pháp giải quyến vấn đề, nhưng nó lại là cách nhanh nhất để quên đi thực tại.Lựa chọn như vậy thật sự quá hèn nhát, nhưng… Người đã trải qua rất nhiều thăng trầm, trái tim làm sao… không mệt mỏi được…Khi hắn yếu ớt quỳ rạp xuống đất, thì tôi biết rõ thời gian tốt đẹp kia… sẽ không bao giờ trở về nữa.Hắn không cách nào tha thứ sự tàn nhẫn của tôi, mà tôi… càng không thể tha thứ cho sự phản bội của mình…Đả kích như vậy, hắn khó có thể thừa nhận, sự thật như vậy, hắn khó có thể đối mặt.Hắn bất lực và điên loạn khẩn cầu, như một hồ nước ưu thương, quanh quẩn bên tai tôi, xôn xao không ngừng…Thật xin lỗi… Gein…. Mặc dù… Lời xin lỗi… Đã muộn màng…Nhưng mà… Tôi thật sự không hi vọng nhìn thấy cậu thương tâm như vậy, đau khổ như vậy…Nếu như… Căm hận có thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng cậu… Tôi… Nguyện ý gánh chịu…. Toàn bộ trách nhiệm…Gein… Đã lâu rồi… Tôi không nhìn thấy nụ cười của cậu…Vì sao… Đôi mày của cậu… Lại siết chặt như vậy…Buổi trưa này cuối cùng đã trở thành bước ngoặt của cả cuộc đời bọn họ. Yên, hận, tình, thù đan xem cùng một chỗ, tạo thành những vết thương không thể xoá nhoà trong tim.Phải, không phải, ân, oán chồng chất lấy nhau trong luân hồi vận mệnh, từ nơi bắt đầu chậm rãi đi đến vĩnh hằng.Phảng phất như một câu thơ đã từng miêu tả:“Mặt trời gió êm, lặng yên ghé qua mái nhà trống rỗng. Vào một giây đó, hạnh phúc cũng tan thành tro thành bụi.”Đúng hay sai, đã không còn là vấn đề đáng tranh luận nữa.Khi mạng sống trở thành gánh nặng và cảm giác tội lỗi ập đến, chúng ta chỉ có thể khát khao những ký ức mờ nhạt trong sự chờ đợi vô bờ. Sau đó, có người yên lặng rời đi, có người tiếp tục đi tới…Đời người ồn ào náo động và phồn hoa, giữa con đường cuộc sống, luôn là sự lặp lại không ngừng.Câu chuyện của bọn họ…. Cũng sắp…. Hạ màn…

Tôi đã rất lo sợ ngày này sẽ đến, nhưng mà càng sợ hãi, thì nó đến càng nhanh. Thời gian chưa bao giờ dừng bước chân của mình trước những nỗi đau.

Tôi nghĩ, kết cục như vậy, hẳn cũng nằm trong dự đoán của tôi.

Mà ngoài dự đoán của tôi chính là, hắn lại có biểu tình khổ sở như thế.

Có lẽ… Tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng mà… không chịu đối mặt với nó…

Trốn tránh cũng không phải là biện pháp giải quyến vấn đề, nhưng nó lại là cách nhanh nhất để quên đi thực tại.

Lựa chọn như vậy thật sự quá hèn nhát, nhưng… Người đã trải qua rất nhiều thăng trầm, trái tim làm sao… không mệt mỏi được…

Khi hắn yếu ớt quỳ rạp xuống đất, thì tôi biết rõ thời gian tốt đẹp kia… sẽ không bao giờ trở về nữa.

Hắn không cách nào tha thứ sự tàn nhẫn của tôi, mà tôi… càng không thể tha thứ cho sự phản bội của mình…

Đả kích như vậy, hắn khó có thể thừa nhận, sự thật như vậy, hắn khó có thể đối mặt.

Hắn bất lực và điên loạn khẩn cầu, như một hồ nước ưu thương, quanh quẩn bên tai tôi, xôn xao không ngừng…

Thật xin lỗi… Gein…. Mặc dù… Lời xin lỗi… Đã muộn màng…

Nhưng mà… Tôi thật sự không hi vọng nhìn thấy cậu thương tâm như vậy, đau khổ như vậy…

Nếu như… Căm hận có thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng cậu… Tôi… Nguyện ý gánh chịu…. Toàn bộ trách nhiệm…

Gein… Đã lâu rồi… Tôi không nhìn thấy nụ cười của cậu…

Vì sao… Đôi mày của cậu… Lại siết chặt như vậy…

Buổi trưa này cuối cùng đã trở thành bước ngoặt của cả cuộc đời bọn họ. 

Yên, hận, tình, thù đan xem cùng một chỗ, tạo thành những vết thương không thể xoá nhoà trong tim.

Phải, không phải, ân, oán chồng chất lấy nhau trong luân hồi vận mệnh, từ nơi bắt đầu chậm rãi đi đến vĩnh hằng.

Phảng phất như một câu thơ đã từng miêu tả:

“Mặt trời gió êm, lặng yên ghé qua mái nhà trống rỗng. 

Vào một giây đó, hạnh phúc cũng tan thành tro thành bụi.”

Đúng hay sai, đã không còn là vấn đề đáng tranh luận nữa.

Khi mạng sống trở thành gánh nặng và cảm giác tội lỗi ập đến, chúng ta chỉ có thể khát khao những ký ức mờ nhạt trong sự chờ đợi vô bờ. 

Sau đó, có người yên lặng rời đi, có người tiếp tục đi tới…

Đời người ồn ào náo động và phồn hoa, giữa con đường cuộc sống, luôn là sự lặp lại không ngừng.

Câu chuyện của bọn họ…. Cũng sắp…. Hạ màn…

Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát XítTác giả: Phong Tao Tao Tao Tao TaoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Phương Tây“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm.  “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của… Tôi đã rất lo sợ ngày này sẽ đến, nhưng mà càng sợ hãi, thì nó đến càng nhanh. Thời gian chưa bao giờ dừng bước chân của mình trước những nỗi đau.Tôi nghĩ, kết cục như vậy, hẳn cũng nằm trong dự đoán của tôi.Mà ngoài dự đoán của tôi chính là, hắn lại có biểu tình khổ sở như thế.Có lẽ… Tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng mà… không chịu đối mặt với nó…Trốn tránh cũng không phải là biện pháp giải quyến vấn đề, nhưng nó lại là cách nhanh nhất để quên đi thực tại.Lựa chọn như vậy thật sự quá hèn nhát, nhưng… Người đã trải qua rất nhiều thăng trầm, trái tim làm sao… không mệt mỏi được…Khi hắn yếu ớt quỳ rạp xuống đất, thì tôi biết rõ thời gian tốt đẹp kia… sẽ không bao giờ trở về nữa.Hắn không cách nào tha thứ sự tàn nhẫn của tôi, mà tôi… càng không thể tha thứ cho sự phản bội của mình…Đả kích như vậy, hắn khó có thể thừa nhận, sự thật như vậy, hắn khó có thể đối mặt.Hắn bất lực và điên loạn khẩn cầu, như một hồ nước ưu thương, quanh quẩn bên tai tôi, xôn xao không ngừng…Thật xin lỗi… Gein…. Mặc dù… Lời xin lỗi… Đã muộn màng…Nhưng mà… Tôi thật sự không hi vọng nhìn thấy cậu thương tâm như vậy, đau khổ như vậy…Nếu như… Căm hận có thể giảm bớt phẫn nộ trong lòng cậu… Tôi… Nguyện ý gánh chịu…. Toàn bộ trách nhiệm…Gein… Đã lâu rồi… Tôi không nhìn thấy nụ cười của cậu…Vì sao… Đôi mày của cậu… Lại siết chặt như vậy…Buổi trưa này cuối cùng đã trở thành bước ngoặt của cả cuộc đời bọn họ. Yên, hận, tình, thù đan xem cùng một chỗ, tạo thành những vết thương không thể xoá nhoà trong tim.Phải, không phải, ân, oán chồng chất lấy nhau trong luân hồi vận mệnh, từ nơi bắt đầu chậm rãi đi đến vĩnh hằng.Phảng phất như một câu thơ đã từng miêu tả:“Mặt trời gió êm, lặng yên ghé qua mái nhà trống rỗng. Vào một giây đó, hạnh phúc cũng tan thành tro thành bụi.”Đúng hay sai, đã không còn là vấn đề đáng tranh luận nữa.Khi mạng sống trở thành gánh nặng và cảm giác tội lỗi ập đến, chúng ta chỉ có thể khát khao những ký ức mờ nhạt trong sự chờ đợi vô bờ. Sau đó, có người yên lặng rời đi, có người tiếp tục đi tới…Đời người ồn ào náo động và phồn hoa, giữa con đường cuộc sống, luôn là sự lặp lại không ngừng.Câu chuyện của bọn họ…. Cũng sắp…. Hạ màn…

Chương 24: Ký ức của Alpha…