“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm. “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của…
Chương 26: Ký ức của Gein…
Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát XítTác giả: Phong Tao Tao Tao Tao TaoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Phương Tây“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm. “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của… Hoàng hôn này nhất định là lần khiến con người ta sợ hãi nhất. Nắng chiều đẫm máu, xác người khắp nơi, bầu trời ám u nhuộm màu vùng đất đỏ. Những hình ảnh rời rời rạc rạc kia hiện cùng một chỗ, hợp thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Mỗi lần lướt qua lại lay động ký ức, cắn nuốt những con người nhìn thấy nó. Vì vậy, tương lai sinh sôi nảy nở trong bóng đêm, càng ngày càng xa tầm với.Ngày mai… Là một từ xa vời nhất trong chiến tranh…Có lẽ… Chúng ta chỉ có hôm nay….Có lẽ…. Chúng ta không còn ngày mai…Vận mệnh luôn đùa cợt nhân loại nhỏ bé và bất lực, hy vọng tựa hồ gần trong gang tấc, lại xa cuối chân trời…Alpha… Nét mặt của anh… Vì sao.. Cô đơn như vậy…Đôi mắt của anh… Vì sao… Trống rỗng đến vậy…Thực xin lỗi… Tôi không muốn thương tổn anh… Thật sự….Nhưng mà, hắn không có cách nào tha thứ được, rằng sự dịu dàng của anh với hắn, thì ra chỉ vì thương hại và bù đắp. Điều hắn cần không phải là đồng cảm, mà là… trái tim của anh…Nhìn người đàn ông nằm hôn mê trên giường kia, nhìn vào đôi mắt được băng kín… Hắn đột nhiên nhớ lại nhưng hình ảnh trước đây, những ký ức không ngừng quanh quẩn trong đầu, những hình ảnh dồn dập nhưng cũng an lành… Hắn biết rõ hạnh phúc bình đạm như vậy… sẽ không bao giờ trở lại nữa…Hiểu được tình yêu trong tim này là thật, ảo giác vỡ tan tành kia cũng là thật, chỉ có hạnh phúc là giả, đã từng vì nó mà ngỡ hoả nở trăng tròn…Chỉ là… đã từng… ngỡ là như thế…
Hoàng hôn này nhất định là lần khiến con người ta sợ hãi nhất. Nắng chiều đẫm máu, xác người khắp nơi, bầu trời ám u nhuộm màu vùng đất đỏ.
Những hình ảnh rời rời rạc rạc kia hiện cùng một chỗ, hợp thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Mỗi lần lướt qua lại lay động ký ức, cắn nuốt những con người nhìn thấy nó.
Vì vậy, tương lai sinh sôi nảy nở trong bóng đêm, càng ngày càng xa tầm với.
Ngày mai… Là một từ xa vời nhất trong chiến tranh…
Có lẽ… Chúng ta chỉ có hôm nay….
Có lẽ…. Chúng ta không còn ngày mai…
Vận mệnh luôn đùa cợt nhân loại nhỏ bé và bất lực, hy vọng tựa hồ gần trong gang tấc, lại xa cuối chân trời…
Alpha… Nét mặt của anh… Vì sao.. Cô đơn như vậy…
Đôi mắt của anh… Vì sao… Trống rỗng đến vậy…
Thực xin lỗi… Tôi không muốn thương tổn anh… Thật sự….
Nhưng mà, hắn không có cách nào tha thứ được, rằng sự dịu dàng của anh với hắn, thì ra chỉ vì thương hại và bù đắp. Điều hắn cần không phải là đồng cảm, mà là… trái tim của anh…
Nhìn người đàn ông nằm hôn mê trên giường kia, nhìn vào đôi mắt được băng kín…
Hắn đột nhiên nhớ lại nhưng hình ảnh trước đây, những ký ức không ngừng quanh quẩn trong đầu, những hình ảnh dồn dập nhưng cũng an lành…
Hắn biết rõ hạnh phúc bình đạm như vậy… sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Hiểu được tình yêu trong tim này là thật, ảo giác vỡ tan tành kia cũng là thật, chỉ có hạnh phúc là giả, đã từng vì nó mà ngỡ hoả nở trăng tròn…
Chỉ là… đã từng… ngỡ là như thế…
Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát XítTác giả: Phong Tao Tao Tao Tao TaoTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược, Truyện Phương Tây“Chúng ta ở hai quỹ đạo khác biệt, cố gắng hơn nữa cũng chỉ mang đến thương đau.” Ngày 24 tháng 12 năm 1938, thủ đô Berlin, Đức. Chưa từng gặp một mùa đông lạnh lẽo như vậy, rét buốt đến mức trái tim mọi người cũng đông lạnh theo. Người qua đường lạnh lùng nhìn Alpha đi chân trần trên lớp tuyết dày đặc, không có đồng tình, không có thương cảm. “Trở về, tôi muốn trở về.” Đây là trụ cột tinh thần duy nhất trong nội tâm anh. “Tôi muốn trở lại với vùng đất đầy hoa tươi nở rộ, sáng rỡ ánh mặt trời.” Đây là tín niệm duy nhất còn lưu lại trong đầu anh. “Tôi muốn trở lại tổ quốc của tôi, trở lại cố hương của tôi. Trở lại nước Áo mộng ảo, Vienna (1) huy hoàng.” Trong nội tâm anh vẫn nhiều lần nỉ non như vậy, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, đau thương khắp nơi. “Anh đừng vọng tưởng có thể trốn thoát, nước Áo cũng đã không còn là nước Áo trước đây, anh cũng không phải là anh của ngày trước. Hiện tại Áo thuộc về Đức, mà anh, là thuộc về tôi…” Anh phảng phất nghe thấy âm thanh như bóng ma của… Hoàng hôn này nhất định là lần khiến con người ta sợ hãi nhất. Nắng chiều đẫm máu, xác người khắp nơi, bầu trời ám u nhuộm màu vùng đất đỏ. Những hình ảnh rời rời rạc rạc kia hiện cùng một chỗ, hợp thành một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc. Mỗi lần lướt qua lại lay động ký ức, cắn nuốt những con người nhìn thấy nó. Vì vậy, tương lai sinh sôi nảy nở trong bóng đêm, càng ngày càng xa tầm với.Ngày mai… Là một từ xa vời nhất trong chiến tranh…Có lẽ… Chúng ta chỉ có hôm nay….Có lẽ…. Chúng ta không còn ngày mai…Vận mệnh luôn đùa cợt nhân loại nhỏ bé và bất lực, hy vọng tựa hồ gần trong gang tấc, lại xa cuối chân trời…Alpha… Nét mặt của anh… Vì sao.. Cô đơn như vậy…Đôi mắt của anh… Vì sao… Trống rỗng đến vậy…Thực xin lỗi… Tôi không muốn thương tổn anh… Thật sự….Nhưng mà, hắn không có cách nào tha thứ được, rằng sự dịu dàng của anh với hắn, thì ra chỉ vì thương hại và bù đắp. Điều hắn cần không phải là đồng cảm, mà là… trái tim của anh…Nhìn người đàn ông nằm hôn mê trên giường kia, nhìn vào đôi mắt được băng kín… Hắn đột nhiên nhớ lại nhưng hình ảnh trước đây, những ký ức không ngừng quanh quẩn trong đầu, những hình ảnh dồn dập nhưng cũng an lành… Hắn biết rõ hạnh phúc bình đạm như vậy… sẽ không bao giờ trở lại nữa…Hiểu được tình yêu trong tim này là thật, ảo giác vỡ tan tành kia cũng là thật, chỉ có hạnh phúc là giả, đã từng vì nó mà ngỡ hoả nở trăng tròn…Chỉ là… đã từng… ngỡ là như thế…