Tại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang…
Chương 31
Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu TuyếtTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Ngôn TìnhTại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang… Sau khi trở về từ tiệm cà phê, tâm trạng của Diêu Tuyết cực kỳ không tốt, vừa khéo ngày này lại là ngày cô trở về Diệp gia lại bị Diệp lão nhìn thấy gương mặt khó coi của mình mà gặng hỏi, hỏi mấy lần cuối cùng cô cũng đành kể cho ông nghe chuyện gặp mẹ sáng nay.Diệp lão nghe được không khỏi bất đắc dĩ, tính tình của con gái lão Trần ông cũng đã sớm nghe được, lại thêm lấy phải một người chồng như thế, ông thật may mắn vì năm xưa bản thân đã sớm đón Diêu Tuyết trở về nếu không quả thật không biết bây giờ cô phải sống khổ sở như thế nào nữa.Lại nghe được yêu cầu của mẹ cô không khỏi cảm thấy thất vọng cực kỳ, tuy nhiên đây cũng là một cơ hội để giúp cô cắt đứt quan hệ với gia đình tồi tệ này của mình.Vì thế sáng hôm sau Diệp lão liền đưa Diêu Tuyết cùng nhau thương lượng về việc này, ông nói rất rõ ràng rằng bản thân có thể tìm cách đưa cô em gái của Diêu Tuyết vào trường quý tộc.Tuy nhiên sau khi hoàn thành xong mọi thủ tục nhà họ Hoàng sẽ không được phép làm phiền Diêu Tuyết vì bất cứ chuyện gì nữa, ngay cả việc của cô em gái sau khi ở một mình cũng không được tới làm phiền cô, nếu không sẽ kiện bọn họ về tội quấy rối đời tư, hơn nữa tất cả đều được ghi rõ trong một tờ thỏa thuận được đóng dấu sắn kèm theo chữ kí của hai bên để tiện cho việc kiện tụng sau này.Ông Hoàng sau khi nghe được điều kiện cũng hơi do dự, tuy nhiên gia đình ông bây giờ đều trông chờ vào tương lai của đứa con gái nhỏ này. Vả lại nếu sau này có chuyện không lẽ Diêu Tuyết có thể không nể mặt ông ngoại nó mà ngơ hay sao?Sau khi ông Hoàng kí vào giấy thỏa thuận, Diệp lão lập tức cho người sắp xếp cho Hoàng Mỹ Ngọc vào một trường quý tộc nội trú, chủ yếu là đề phòng cô nàng ra ngoài gây chuyện rồi lại kéo Diêu Tuyết theo.Cuộc sống của Diêu Tuyết trong thời gian sau đó cũng tương đối yên bình, chỉ có công việc là tăng lên rất nhiều thôi, tuy nhiên khi cô kiến nghị với Diệp Vũ Thiên lại chỉ nhận được một câu trả lời là làm bù cho khoảng thời gian cô đi du lịch… toàn là viện cớ chèn ép người ta.Lại thêm một tháng nữa, Diêu Tuyết liền bắt đầu chuẩn bị cho việc đi du học của mình, những người còn lại trong nhóm Phượng Hoàng đều là con em thế gia, trên vai còn gánh theo một trách nhiệm nặng nề, dĩ nhiên là đã sớm được sắp xếp con đường tương lai của mình rồi.Lần này bọn họ chia tay, không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại, tất cả đều quyến luyến, không nỡ xa rời. Cuối cùng Diêu Tuyết lại đưa ra một ý tưởng khiến cả bảy người còn lại đều sáng mắt.Tại phòng giải trí ngày hôm đó, Diêu Tuyết bình thường vẫn im lặng ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng phát biểu:“Không bằng chúng ta cùng góp vốn mở một bệnh viện đi, coi như đây là kỉ niệm tình bạn của chúng ta.”Đề nghị này của Diêu Tuyết vừa đưa ra lập tức được mọi người nhiệt liệt tán thành, bởi vì cho dù có hẹn gặp mặt nhau thường niên đi nữa, con đường đi của bọn họ vẫn khác nhau, không thể tránh khỏi việc xa mặt cách lòng, không có đề tài chung.Nhưng cái này thì khác, bệnh viện này được xây dựng dựa trên tâm huyết của tám người bọn họ, mỗi người sẽ có trách nhiệm với nó mà có cơ hội thường xuyên tiếp xúc, tiếp tục cùng nhau phấn đấu như trước, quả là một ý kiến tuyệt vời mà.Vì thế một tháng sau đó công việc chủ yếu của bọn họ là lập đề án xây dựng bệnh viện Hữu Tình, dự định sẽ hoàn thành và khai trương vào bốn năm sau, khi mà bọn họ đã hoàn thành khóa học và chuẩn bị xây dựng một tương lai mới cho mình, cho thành phố, cho đất nước này.
Sau khi trở về từ tiệm cà phê, tâm trạng của Diêu Tuyết cực kỳ không
tốt, vừa khéo ngày này lại là ngày cô trở về Diệp gia lại bị Diệp lão
nhìn thấy gương mặt khó coi của mình mà gặng hỏi, hỏi mấy lần cuối cùng
cô cũng đành kể cho ông nghe chuyện gặp mẹ sáng nay.
Diệp lão nghe được không khỏi bất đắc dĩ, tính tình của con gái lão Trần ông
cũng đã sớm nghe được, lại thêm lấy phải một người chồng như thế, ông
thật may mắn vì năm xưa bản thân đã sớm đón Diêu Tuyết trở về nếu không
quả thật không biết bây giờ cô phải sống khổ sở như thế nào nữa.
Lại nghe được yêu cầu của mẹ cô không khỏi cảm thấy thất vọng cực kỳ,
tuy nhiên đây cũng là một cơ hội để giúp cô cắt đứt quan hệ với gia đình tồi tệ này của mình.
Vì thế sáng hôm sau Diệp lão liền đưa
Diêu Tuyết cùng nhau thương lượng về việc này, ông nói rất rõ ràng rằng
bản thân có thể tìm cách đưa cô em gái của Diêu Tuyết vào trường quý
tộc.
Tuy nhiên sau khi hoàn thành xong mọi thủ tục nhà họ
Hoàng sẽ không được phép làm phiền Diêu Tuyết vì bất cứ chuyện gì nữa,
ngay cả việc của cô em gái sau khi ở một mình cũng không được tới làm
phiền cô, nếu không sẽ kiện bọn họ về tội quấy rối đời tư, hơn nữa tất
cả đều được ghi rõ trong một tờ thỏa thuận được đóng dấu sắn kèm theo
chữ kí của hai bên để tiện cho việc kiện tụng sau này.
Ông
Hoàng sau khi nghe được điều kiện cũng hơi do dự, tuy nhiên gia đình ông bây giờ đều trông chờ vào tương lai của đứa con gái nhỏ này. Vả lại nếu sau này có chuyện không lẽ Diêu Tuyết có thể không nể mặt ông ngoại nó
mà ngơ hay sao?
Sau khi ông Hoàng kí vào giấy thỏa thuận,
Diệp lão lập tức cho người sắp xếp cho Hoàng Mỹ Ngọc vào một trường quý
tộc nội trú, chủ yếu là đề phòng cô nàng ra ngoài gây chuyện rồi lại kéo Diêu Tuyết theo.
Cuộc sống của Diêu Tuyết trong thời gian
sau đó cũng tương đối yên bình, chỉ có công việc là tăng lên rất nhiều
thôi, tuy nhiên khi cô kiến nghị với Diệp Vũ Thiên lại chỉ nhận được một câu trả lời là làm bù cho khoảng thời gian cô đi du lịch… toàn là viện
cớ chèn ép người ta.
Lại thêm một tháng nữa, Diêu Tuyết liền
bắt đầu chuẩn bị cho việc đi du học của mình, những người còn lại trong
nhóm Phượng Hoàng đều là con em thế gia, trên vai còn gánh theo một
trách nhiệm nặng nề, dĩ nhiên là đã sớm được sắp xếp con đường tương lai của mình rồi.
Lần này bọn họ chia tay, không biết đến bao
giờ mới có cơ hội gặp lại, tất cả đều quyến luyến, không nỡ xa rời. Cuối cùng Diêu Tuyết lại đưa ra một ý tưởng khiến cả bảy người còn lại đều
sáng mắt.
Tại phòng giải trí ngày hôm đó, Diêu Tuyết bình thường vẫn im lặng ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng phát biểu:
“Không bằng chúng ta cùng góp vốn mở một bệnh viện đi, coi như đây là kỉ niệm tình bạn của chúng ta.”
Đề nghị này của Diêu Tuyết vừa đưa ra lập tức được mọi người nhiệt liệt tán thành, bởi vì cho dù có hẹn gặp mặt nhau thường niên đi nữa, con
đường đi của bọn họ vẫn khác nhau, không thể tránh khỏi việc xa mặt cách lòng, không có đề tài chung.
Nhưng cái này thì khác, bệnh
viện này được xây dựng dựa trên tâm huyết của tám người bọn họ, mỗi
người sẽ có trách nhiệm với nó mà có cơ hội thường xuyên tiếp xúc, tiếp
tục cùng nhau phấn đấu như trước, quả là một ý kiến tuyệt vời mà.
Vì thế một tháng sau đó công việc chủ yếu của bọn họ là lập đề án xây
dựng bệnh viện Hữu Tình, dự định sẽ hoàn thành và khai trương vào bốn
năm sau, khi mà bọn họ đã hoàn thành khóa học và chuẩn bị xây dựng một
tương lai mới cho mình, cho thành phố, cho đất nước này.
Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu TuyếtTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Ngôn TìnhTại một ngôi làng ở vùng hoang sơ, cằn cỗi nơi mà cho dù thế giới đã tiến vào thời đại hoàng kim mà người dân nơi đây vẫn đi lại bằng xe bò, cày ruộng sinh sống qua ngày. Mang chiếc cặp to kềnh không cân xứng với thân hình gầy gò nhỏ bé của mình, Diêu Tuyết thất thểu bước từng bước trên con đường mòn đầy sỏi đá. Tâm hồn thì tha thẩn ở tận nơi xa xăm nào đó. Nhà Diêu Tuyết cũng thuộc hạng trung ở vùng này. Cô có năm người anh em: trên có anh cả Diệu Phong năm nay đã hai mươi tuổi, chị cả Tĩnh Văn mười chín tuổi, dưới có em trai Diệu Vũ nhỏ hơn một tuổi, hiện tại mười hai, còn một em út Mỹ Ngọc. Anh cả là con trưởng, chị gái đầu, em út đều được yêu thương, chỉ riêng Diêu Tuyết, từ sâu thẳm trong trái tim, cô chưa từng cảm giác được mình là một phần của gia đình. Ông Hoàng Bình, vợ là Trần Tố Tố, cha vợ là cựu chiến binh về dưỡng lão ở trấn bên cạnh. Sau khi Diêu Tuyết sinh ra chưa được sáu tháng,Trần Tố Tố lại có thai, không thể vừa chăm sóc cho ba đứa trẻ vừa chăm lo cho vợ đang mang… Sau khi trở về từ tiệm cà phê, tâm trạng của Diêu Tuyết cực kỳ không tốt, vừa khéo ngày này lại là ngày cô trở về Diệp gia lại bị Diệp lão nhìn thấy gương mặt khó coi của mình mà gặng hỏi, hỏi mấy lần cuối cùng cô cũng đành kể cho ông nghe chuyện gặp mẹ sáng nay.Diệp lão nghe được không khỏi bất đắc dĩ, tính tình của con gái lão Trần ông cũng đã sớm nghe được, lại thêm lấy phải một người chồng như thế, ông thật may mắn vì năm xưa bản thân đã sớm đón Diêu Tuyết trở về nếu không quả thật không biết bây giờ cô phải sống khổ sở như thế nào nữa.Lại nghe được yêu cầu của mẹ cô không khỏi cảm thấy thất vọng cực kỳ, tuy nhiên đây cũng là một cơ hội để giúp cô cắt đứt quan hệ với gia đình tồi tệ này của mình.Vì thế sáng hôm sau Diệp lão liền đưa Diêu Tuyết cùng nhau thương lượng về việc này, ông nói rất rõ ràng rằng bản thân có thể tìm cách đưa cô em gái của Diêu Tuyết vào trường quý tộc.Tuy nhiên sau khi hoàn thành xong mọi thủ tục nhà họ Hoàng sẽ không được phép làm phiền Diêu Tuyết vì bất cứ chuyện gì nữa, ngay cả việc của cô em gái sau khi ở một mình cũng không được tới làm phiền cô, nếu không sẽ kiện bọn họ về tội quấy rối đời tư, hơn nữa tất cả đều được ghi rõ trong một tờ thỏa thuận được đóng dấu sắn kèm theo chữ kí của hai bên để tiện cho việc kiện tụng sau này.Ông Hoàng sau khi nghe được điều kiện cũng hơi do dự, tuy nhiên gia đình ông bây giờ đều trông chờ vào tương lai của đứa con gái nhỏ này. Vả lại nếu sau này có chuyện không lẽ Diêu Tuyết có thể không nể mặt ông ngoại nó mà ngơ hay sao?Sau khi ông Hoàng kí vào giấy thỏa thuận, Diệp lão lập tức cho người sắp xếp cho Hoàng Mỹ Ngọc vào một trường quý tộc nội trú, chủ yếu là đề phòng cô nàng ra ngoài gây chuyện rồi lại kéo Diêu Tuyết theo.Cuộc sống của Diêu Tuyết trong thời gian sau đó cũng tương đối yên bình, chỉ có công việc là tăng lên rất nhiều thôi, tuy nhiên khi cô kiến nghị với Diệp Vũ Thiên lại chỉ nhận được một câu trả lời là làm bù cho khoảng thời gian cô đi du lịch… toàn là viện cớ chèn ép người ta.Lại thêm một tháng nữa, Diêu Tuyết liền bắt đầu chuẩn bị cho việc đi du học của mình, những người còn lại trong nhóm Phượng Hoàng đều là con em thế gia, trên vai còn gánh theo một trách nhiệm nặng nề, dĩ nhiên là đã sớm được sắp xếp con đường tương lai của mình rồi.Lần này bọn họ chia tay, không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại, tất cả đều quyến luyến, không nỡ xa rời. Cuối cùng Diêu Tuyết lại đưa ra một ý tưởng khiến cả bảy người còn lại đều sáng mắt.Tại phòng giải trí ngày hôm đó, Diêu Tuyết bình thường vẫn im lặng ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng phát biểu:“Không bằng chúng ta cùng góp vốn mở một bệnh viện đi, coi như đây là kỉ niệm tình bạn của chúng ta.”Đề nghị này của Diêu Tuyết vừa đưa ra lập tức được mọi người nhiệt liệt tán thành, bởi vì cho dù có hẹn gặp mặt nhau thường niên đi nữa, con đường đi của bọn họ vẫn khác nhau, không thể tránh khỏi việc xa mặt cách lòng, không có đề tài chung.Nhưng cái này thì khác, bệnh viện này được xây dựng dựa trên tâm huyết của tám người bọn họ, mỗi người sẽ có trách nhiệm với nó mà có cơ hội thường xuyên tiếp xúc, tiếp tục cùng nhau phấn đấu như trước, quả là một ý kiến tuyệt vời mà.Vì thế một tháng sau đó công việc chủ yếu của bọn họ là lập đề án xây dựng bệnh viện Hữu Tình, dự định sẽ hoàn thành và khai trương vào bốn năm sau, khi mà bọn họ đã hoàn thành khóa học và chuẩn bị xây dựng một tương lai mới cho mình, cho thành phố, cho đất nước này.