Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 22: Giang hồ đệ nhất thư sinh 4
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcNàng mau chóng phát hiện, hỏi vấn đề này cũng thật vô nghĩa.Bởi vì, chụp nàng tỉnh lại chính là Ngọc Hồ Điệp.Ngọc Hồ Điệp lại đây, người thua, đương nhiên là Tô Tần.Bất quá, bộ dáng Ngọc Hồ Điệp, cũng thật là chật vật a, nhìn Ngọc Hồ Điệp thở hồng hộc dùng kiếm để chống, Vương Manh Manh rất nhanh chóng đưa ra kết luận.Trận này, Ngọc Hồ Điệp thắng hiểm. [tuy rằng chiến thắng nhưng cũng hết sức gian nan, không được thuận lợi]Ngọc Hồ Điệp dùng sức lau mồ hôi trên mặt, hướng về Tô Tần đã bị trói nằm trên mặt đất bĩu môi, nuốt yết hầu, thở hào hển nói: “Còn phải nói, với võ công của ta, thiên hạ nhiều nhất cũng chỉ có mười người có thể đấu với ta, thư sinh Tô Tần còn chưa có đủ phân lượng.”Vương Manh Manh khinh thường chép miệng, trong mắt rõ ràng là không tin: “Nếu Tô Tần thật sự không tính là gì, sao ngươi phải vất vả đến như vậy mới hạ được hắn?”“Ngươi chờ một chút! Chờ một chút ta sẽ giải thích cho ngươi…..”Ngọc Hồ Điệp vừa nói, một bên ôm bụng ngồi trên mặt đất, tựa như một vũng bùn lầy dựa vào bánh xe ngựa: “Ngươi chờ ta nghỉ ngơi nghỉ ngơi’, thở hổn hển tiếp tục nói, ‘Ta thật sự là chịu không nổi.”Nói xong, tà tà liếc mắt nhìn hai mắt Vương Manh Manh đột nhiên tỏa sáng.Nhìn rõ tính toán nhỏ trong lòng nàng, từ từ nói: “Ngươi không cần hi vọng chạy trốn, ta cho dù phải đánh xe ngày đêm, cũng có thể bắt ngươi trở về.”Lời nói của Ngọc Hồ Điệp, làm cho vạn trượng hào quang trong mắt Vương Manh Manh lập tức tắt, cười gượng hai tiếng: “Hì hì, ta nào có ý này, ngươi sao lại đa nghi như vậy.”Lập tức, nàng trực tiếp nói sang chuyện khác: “Di? Ngươi không phải không có dây thừng, lôi ở đâu ra sợi dây thừng này vậy?”Nói xong, trong lòng thật đúng là có chút kinh ngạc.Vương Manh Manh không có nhìn nhầm, hiện tại phía chân trời đã bắt đầu có ánh sáng, ở trong những tia nắng sớm nàng nhìn thấy rõ ràng, trói lấy Tô Tần đúng là dây thừng.Ngọc Hồ Điệp còn chưa kịp trả lời, tiếng Tô Tần thở hổn hển liền từ trên mặt đất truyền đến: “Vương nữ hiệp nói sai rồi, dây thừng này chính là tại hạ ngàn dặm xa xôi từ phương xa mang đến.”
Edit: Mốc
Nàng mau chóng phát hiện, hỏi vấn đề này cũng thật vô nghĩa.
Bởi vì, chụp nàng tỉnh lại chính là Ngọc Hồ Điệp.
Ngọc Hồ Điệp lại đây, người thua, đương nhiên là Tô Tần.
Bất quá, bộ dáng Ngọc Hồ Điệp, cũng thật là chật vật a, nhìn Ngọc Hồ Điệp thở hồng hộc dùng kiếm để chống, Vương Manh Manh rất nhanh chóng đưa ra kết luận.
Trận này, Ngọc Hồ Điệp thắng hiểm. [tuy rằng chiến thắng nhưng cũng hết sức gian nan, không được thuận lợi]
Ngọc Hồ Điệp dùng sức lau mồ hôi trên mặt, hướng về Tô Tần đã bị trói nằm trên mặt đất bĩu môi, nuốt yết hầu, thở hào hển nói: “Còn phải nói, với võ công của ta, thiên hạ nhiều nhất cũng chỉ có mười người có thể đấu với ta, thư sinh Tô Tần còn chưa có đủ phân lượng.”
Vương Manh Manh khinh thường chép miệng, trong mắt rõ ràng là không tin: “Nếu Tô Tần thật sự không tính là gì, sao ngươi phải vất vả đến như vậy mới hạ được hắn?”
“Ngươi chờ một chút! Chờ một chút ta sẽ giải thích cho ngươi…..”
Ngọc Hồ Điệp vừa nói, một bên ôm bụng ngồi trên mặt đất, tựa như một vũng bùn lầy dựa vào bánh xe ngựa: “Ngươi chờ ta nghỉ ngơi nghỉ ngơi’, thở hổn hển tiếp tục nói, ‘Ta thật sự là chịu không nổi.”
Nói xong, tà tà liếc mắt nhìn hai mắt Vương Manh Manh đột nhiên tỏa sáng.
Nhìn rõ tính toán nhỏ trong lòng nàng, từ từ nói: “Ngươi không cần hi vọng chạy trốn, ta cho dù phải đánh xe ngày đêm, cũng có thể bắt ngươi trở về.”
Lời nói của Ngọc Hồ Điệp, làm cho vạn trượng hào quang trong mắt Vương Manh Manh lập tức tắt, cười gượng hai tiếng: “Hì hì, ta nào có ý này, ngươi sao lại đa nghi như vậy.”
Lập tức, nàng trực tiếp nói sang chuyện khác: “Di? Ngươi không phải không có dây thừng, lôi ở đâu ra sợi dây thừng này vậy?”
Nói xong, trong lòng thật đúng là có chút kinh ngạc.
Vương Manh Manh không có nhìn nhầm, hiện tại phía chân trời đã bắt đầu có ánh sáng, ở trong những tia nắng sớm nàng nhìn thấy rõ ràng, trói lấy Tô Tần đúng là dây thừng.
Ngọc Hồ Điệp còn chưa kịp trả lời, tiếng Tô Tần thở hổn hển liền từ trên mặt đất truyền đến: “Vương nữ hiệp nói sai rồi, dây thừng này chính là tại hạ ngàn dặm xa xôi từ phương xa mang đến.”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcNàng mau chóng phát hiện, hỏi vấn đề này cũng thật vô nghĩa.Bởi vì, chụp nàng tỉnh lại chính là Ngọc Hồ Điệp.Ngọc Hồ Điệp lại đây, người thua, đương nhiên là Tô Tần.Bất quá, bộ dáng Ngọc Hồ Điệp, cũng thật là chật vật a, nhìn Ngọc Hồ Điệp thở hồng hộc dùng kiếm để chống, Vương Manh Manh rất nhanh chóng đưa ra kết luận.Trận này, Ngọc Hồ Điệp thắng hiểm. [tuy rằng chiến thắng nhưng cũng hết sức gian nan, không được thuận lợi]Ngọc Hồ Điệp dùng sức lau mồ hôi trên mặt, hướng về Tô Tần đã bị trói nằm trên mặt đất bĩu môi, nuốt yết hầu, thở hào hển nói: “Còn phải nói, với võ công của ta, thiên hạ nhiều nhất cũng chỉ có mười người có thể đấu với ta, thư sinh Tô Tần còn chưa có đủ phân lượng.”Vương Manh Manh khinh thường chép miệng, trong mắt rõ ràng là không tin: “Nếu Tô Tần thật sự không tính là gì, sao ngươi phải vất vả đến như vậy mới hạ được hắn?”“Ngươi chờ một chút! Chờ một chút ta sẽ giải thích cho ngươi…..”Ngọc Hồ Điệp vừa nói, một bên ôm bụng ngồi trên mặt đất, tựa như một vũng bùn lầy dựa vào bánh xe ngựa: “Ngươi chờ ta nghỉ ngơi nghỉ ngơi’, thở hổn hển tiếp tục nói, ‘Ta thật sự là chịu không nổi.”Nói xong, tà tà liếc mắt nhìn hai mắt Vương Manh Manh đột nhiên tỏa sáng.Nhìn rõ tính toán nhỏ trong lòng nàng, từ từ nói: “Ngươi không cần hi vọng chạy trốn, ta cho dù phải đánh xe ngày đêm, cũng có thể bắt ngươi trở về.”Lời nói của Ngọc Hồ Điệp, làm cho vạn trượng hào quang trong mắt Vương Manh Manh lập tức tắt, cười gượng hai tiếng: “Hì hì, ta nào có ý này, ngươi sao lại đa nghi như vậy.”Lập tức, nàng trực tiếp nói sang chuyện khác: “Di? Ngươi không phải không có dây thừng, lôi ở đâu ra sợi dây thừng này vậy?”Nói xong, trong lòng thật đúng là có chút kinh ngạc.Vương Manh Manh không có nhìn nhầm, hiện tại phía chân trời đã bắt đầu có ánh sáng, ở trong những tia nắng sớm nàng nhìn thấy rõ ràng, trói lấy Tô Tần đúng là dây thừng.Ngọc Hồ Điệp còn chưa kịp trả lời, tiếng Tô Tần thở hổn hển liền từ trên mặt đất truyền đến: “Vương nữ hiệp nói sai rồi, dây thừng này chính là tại hạ ngàn dặm xa xôi từ phương xa mang đến.”