Tác giả:

Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…

Chương 23: Giang hồ đệ nhất thư sinh 5

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcTình huống của hắn còn tệ hơn Ngọc Hồ Điệp.Đầu đầy mồ hôi, môi đã trắng bệch.Ngẩng đầu ra sức nuốt yết hầu, thanh âm vô cùng khàn khàn nhưng cũng hào hoa phong nhã tiếp tục nói.Nhưng, hắn vẫn như cũ ra sức ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi, cố gắng nhìn thẳng Vương Manh Manh.Thanh âm tuy khi đứt khi nối, vừa hỗn tạp lại mang theo vô số tiếng th* d*c, lại vẫn như cũ kiên trì nói xong những lời này.Nói xong, đầu lập tức lại úp sấp xuống.Chờ Vương Manh Manh ‘A’ một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu, Tô Tần lại ngẩng đầu lên.Miệng, đương nhiên cũng tiếp tục mở: “Hiện tại… Hiện tại tại hạ cuối cùng cũng hiểu được lời cổ nhân nói… Mua dây buộc mình quả thực là dùng từ chính xác đến cực điểm, chẳng phải đúng là khắc họa chân thực nhất tình hình trước mắt của tại hạ, xem ra lời nói trong sách quả thật là không sai, còn có chính là…….”Lúc Tô Tần còn đang nói, Vương Manh Manh đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt đi đến trước mắt Ngọc Hồ Điệp duỗi tay ra: “Phiền ngươi cho ta mượn đồ!”Ngọc Hồ Điệp cố gắng thở hổn hển nói, miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Nói?”Đánh nhau một ngày một đêm quả thật là không phải mệt bình thường a!Hắn ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều a.“Kiếm của ngươi!”Ngón tay Vương Manh Manh đã chỉ rất rõ ràng nàng muốn mượn vật gì, đó chính là bảo kiếm Ngọc Hồ Điệp tiện tay cắm trên mặt đất: “Ta muốn ngươi cho mượn kiếm dùng một chút!”Mặc dù có chút kinh ngạc, Ngọc Hồ Điệp vẫn vô cùng hào sảng gật đầu đồng ý.Dù sao, nữ hiệp này một chút võ công cũng không có, dù cho nàng mượn kiếm cũng không tạo ra chuyện rắc rối gì.Đương nhiên hắn còn thuận tiện đưa ra một yêu cầu: “Có thể cho ngươi mượn, bất quá sau khi ngươi dùng xong thuận tiện lau kiếm giúp ta, trên mặt dính không ít mồ hôi, nếu không lau mà trực tiếp tra vào vỏ kiếm thì sẽ bị rỉ sắt.”“Ừ! Thành giao!”Vương Manh Manh đưa tay dùng sức nhổ kiếm Ngọc Hồ Điệp đang cắm trên mặt đất, hiện tại nàng, thật sự rất cần thanh kiếm này, đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của Ngọc Hồ Điệp, chỉ là một chút quá phận nàng cũng đáp ứng.

Edit: Mốc

Tình huống của hắn còn tệ hơn Ngọc Hồ Điệp.

Đầu đầy mồ hôi, môi đã trắng bệch.

Ngẩng đầu ra sức nuốt yết hầu, thanh âm vô cùng khàn khàn nhưng cũng hào hoa phong nhã tiếp tục nói.

Nhưng, hắn vẫn như cũ ra sức ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi, cố gắng nhìn thẳng Vương Manh Manh.

Thanh âm tuy khi đứt khi nối, vừa hỗn tạp lại mang theo vô số tiếng th* d*c, lại vẫn như cũ kiên trì nói xong những lời này.

Nói xong, đầu lập tức lại úp sấp xuống.

Chờ Vương Manh Manh ‘A’ một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu, Tô Tần lại ngẩng đầu lên.

Miệng, đương nhiên cũng tiếp tục mở: “Hiện tại… Hiện tại tại hạ cuối cùng cũng hiểu được lời cổ nhân nói… Mua dây buộc mình quả thực là dùng từ chính xác đến cực điểm, chẳng phải đúng là khắc họa chân thực nhất tình hình trước mắt của tại hạ, xem ra lời nói trong sách quả thật là không sai, còn có chính là…….”

Lúc Tô Tần còn đang nói, Vương Manh Manh đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt đi đến trước mắt Ngọc Hồ Điệp duỗi tay ra: “Phiền ngươi cho ta mượn đồ!”

Ngọc Hồ Điệp cố gắng thở hổn hển nói, miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Nói?”

Đánh nhau một ngày một đêm quả thật là không phải mệt bình thường a!

Hắn ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều a.

“Kiếm của ngươi!”

Ngón tay Vương Manh Manh đã chỉ rất rõ ràng nàng muốn mượn vật gì, đó chính là bảo kiếm Ngọc Hồ Điệp tiện tay cắm trên mặt đất: “Ta muốn ngươi cho mượn kiếm dùng một chút!”

Mặc dù có chút kinh ngạc, Ngọc Hồ Điệp vẫn vô cùng hào sảng gật đầu đồng ý.

Dù sao, nữ hiệp này một chút võ công cũng không có, dù cho nàng mượn kiếm cũng không tạo ra chuyện rắc rối gì.

Đương nhiên hắn còn thuận tiện đưa ra một yêu cầu: “Có thể cho ngươi mượn, bất quá sau khi ngươi dùng xong thuận tiện lau kiếm giúp ta, trên mặt dính không ít mồ hôi, nếu không lau mà trực tiếp tra vào vỏ kiếm thì sẽ bị rỉ sắt.”

“Ừ! Thành giao!”

Vương Manh Manh đưa tay dùng sức nhổ kiếm Ngọc Hồ Điệp đang cắm trên mặt đất, hiện tại nàng, thật sự rất cần thanh kiếm này, đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của Ngọc Hồ Điệp, chỉ là một chút quá phận nàng cũng đáp ứng.

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcTình huống của hắn còn tệ hơn Ngọc Hồ Điệp.Đầu đầy mồ hôi, môi đã trắng bệch.Ngẩng đầu ra sức nuốt yết hầu, thanh âm vô cùng khàn khàn nhưng cũng hào hoa phong nhã tiếp tục nói.Nhưng, hắn vẫn như cũ ra sức ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi, cố gắng nhìn thẳng Vương Manh Manh.Thanh âm tuy khi đứt khi nối, vừa hỗn tạp lại mang theo vô số tiếng th* d*c, lại vẫn như cũ kiên trì nói xong những lời này.Nói xong, đầu lập tức lại úp sấp xuống.Chờ Vương Manh Manh ‘A’ một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu, Tô Tần lại ngẩng đầu lên.Miệng, đương nhiên cũng tiếp tục mở: “Hiện tại… Hiện tại tại hạ cuối cùng cũng hiểu được lời cổ nhân nói… Mua dây buộc mình quả thực là dùng từ chính xác đến cực điểm, chẳng phải đúng là khắc họa chân thực nhất tình hình trước mắt của tại hạ, xem ra lời nói trong sách quả thật là không sai, còn có chính là…….”Lúc Tô Tần còn đang nói, Vương Manh Manh đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt đi đến trước mắt Ngọc Hồ Điệp duỗi tay ra: “Phiền ngươi cho ta mượn đồ!”Ngọc Hồ Điệp cố gắng thở hổn hển nói, miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Nói?”Đánh nhau một ngày một đêm quả thật là không phải mệt bình thường a!Hắn ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều a.“Kiếm của ngươi!”Ngón tay Vương Manh Manh đã chỉ rất rõ ràng nàng muốn mượn vật gì, đó chính là bảo kiếm Ngọc Hồ Điệp tiện tay cắm trên mặt đất: “Ta muốn ngươi cho mượn kiếm dùng một chút!”Mặc dù có chút kinh ngạc, Ngọc Hồ Điệp vẫn vô cùng hào sảng gật đầu đồng ý.Dù sao, nữ hiệp này một chút võ công cũng không có, dù cho nàng mượn kiếm cũng không tạo ra chuyện rắc rối gì.Đương nhiên hắn còn thuận tiện đưa ra một yêu cầu: “Có thể cho ngươi mượn, bất quá sau khi ngươi dùng xong thuận tiện lau kiếm giúp ta, trên mặt dính không ít mồ hôi, nếu không lau mà trực tiếp tra vào vỏ kiếm thì sẽ bị rỉ sắt.”“Ừ! Thành giao!”Vương Manh Manh đưa tay dùng sức nhổ kiếm Ngọc Hồ Điệp đang cắm trên mặt đất, hiện tại nàng, thật sự rất cần thanh kiếm này, đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của Ngọc Hồ Điệp, chỉ là một chút quá phận nàng cũng đáp ứng.

Chương 23: Giang hồ đệ nhất thư sinh 5