Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 35: Tại sao ngươi không chạm vào ta 3
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcKhông phải hắn hoài nghi thính lực của mình, mà là vấn đề Vương Manh Manh vừa hỏi, khiến hắn không thể không hoài nghi.“Ta hỏi ngươi……”Vương Manh Manh nhắc lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, tay, gắt gao nắm chặt thành quyền.Hung hăng đánh về phía Ngọc Hồ Điệp đột nhiên cười đến vô cùng mờ ám.Cắn răng gằn từng chữ: “Tên d*m t*c này quả thực đúng là quá phận mà! Không phải là chê ta xấu sao, bộ dạng xấu xí như vậy cho nên ngươi mới không muốn đụng vào ta!”Còn chưa nói xong, trong mắt Vương Manh Manh đã chứa đầy nước mắt.Xem ra bộ dạng của nàng xác thực là xấu đến cực điểm rồi, bằng không Ngọc Hồ Điệp sao lại dùng vẻ mặt như vậy để nhìn nàng, thật giống như nàng vừa đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô lý vậy.Ngọc Hồ Điệp bị lời nói vừa rồi của Vương Manh Manh khiến cho đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt liền hiện lên nụ cười ngươi nói sớm có phải hơn không.Tà tà nhướn mi, nụ cười yêu nghiệt không gì sánh được.Một bên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, một bên cúi người tiến gần về phía nàng, ánh mắt cũng vô cùng nóng bỏng: “Thì ra Vương đại nữ hiệp lại coi trọng tại hạ như thế, nếu sớm nói rõ, tại hạ cần gì phải tiếc hoa, nếu không chúng ta nhân lúc này……”Phần phía sau Ngọc Hồ Điệp tuy còn chưa nói ra, nhưng mặt càng ngày càng tiến gần, vẻ mặt kia lại khiến Vương Manh Manh bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không cần suy nghĩ đưa móng vuốt trảo tới: “d*m t*c!”Ngọc Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh, nhẹ nhàng thổi một hơi ở đầu ngón tay nàng: “Kỳ quái, yêu cầu này không phải do ngươi đề suất sao, sao lại làm như vậy với ta?”Tả hữu ‘chi ngô’ [từ tượng thanh] một hồi, Vương Manh Manh cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Ngọc Hồ Điệp: “Là ta đề suất thì thế nào, nhưng hiện tại ta lại đổi ý, không được sao?”Ngọc Hồ Điệp vuốt ngực mình, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn, thay vào đó, là vẻ mặt tràn đầy ai oán.Ai oán liếc nhìn Vương Manh Manh: “Ta đã nói mà, đường đường là Giang Nam giang hồ đệ nhất mỹ nhân, sao lại có thể coi trọng một tiểu d*m t*c như ta, thì ra là đùa bỡn ta.”
Edit: Mốc
Không phải hắn hoài nghi thính lực của mình, mà là vấn đề Vương Manh Manh vừa hỏi, khiến hắn không thể không hoài nghi.
“Ta hỏi ngươi……”
Vương Manh Manh nhắc lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, tay, gắt gao nắm chặt thành quyền.
Hung hăng đánh về phía Ngọc Hồ Điệp đột nhiên cười đến vô cùng mờ ám.
Cắn răng gằn từng chữ: “Tên d*m t*c này quả thực đúng là quá phận mà! Không phải là chê ta xấu sao, bộ dạng xấu xí như vậy cho nên ngươi mới không muốn đụng vào ta!”
Còn chưa nói xong, trong mắt Vương Manh Manh đã chứa đầy nước mắt.
Xem ra bộ dạng của nàng xác thực là xấu đến cực điểm rồi, bằng không Ngọc Hồ Điệp sao lại dùng vẻ mặt như vậy để nhìn nàng, thật giống như nàng vừa đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô lý vậy.
Ngọc Hồ Điệp bị lời nói vừa rồi của Vương Manh Manh khiến cho đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt liền hiện lên nụ cười ngươi nói sớm có phải hơn không.
Tà tà nhướn mi, nụ cười yêu nghiệt không gì sánh được.
Một bên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, một bên cúi người tiến gần về phía nàng, ánh mắt cũng vô cùng nóng bỏng: “Thì ra Vương đại nữ hiệp lại coi trọng tại hạ như thế, nếu sớm nói rõ, tại hạ cần gì phải tiếc hoa, nếu không chúng ta nhân lúc này……”
Phần phía sau Ngọc Hồ Điệp tuy còn chưa nói ra, nhưng mặt càng ngày càng tiến gần, vẻ mặt kia lại khiến Vương Manh Manh bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không cần suy nghĩ đưa móng vuốt trảo tới: “d*m t*c!”
Ngọc Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh, nhẹ nhàng thổi một hơi ở đầu ngón tay nàng: “Kỳ quái, yêu cầu này không phải do ngươi đề suất sao, sao lại làm như vậy với ta?”
Tả hữu ‘chi ngô’ [từ tượng thanh] một hồi, Vương Manh Manh cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Ngọc Hồ Điệp: “Là ta đề suất thì thế nào, nhưng hiện tại ta lại đổi ý, không được sao?”
Ngọc Hồ Điệp vuốt ngực mình, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn, thay vào đó, là vẻ mặt tràn đầy ai oán.
Ai oán liếc nhìn Vương Manh Manh: “Ta đã nói mà, đường đường là Giang Nam giang hồ đệ nhất mỹ nhân, sao lại có thể coi trọng một tiểu d*m t*c như ta, thì ra là đùa bỡn ta.”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcKhông phải hắn hoài nghi thính lực của mình, mà là vấn đề Vương Manh Manh vừa hỏi, khiến hắn không thể không hoài nghi.“Ta hỏi ngươi……”Vương Manh Manh nhắc lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, tay, gắt gao nắm chặt thành quyền.Hung hăng đánh về phía Ngọc Hồ Điệp đột nhiên cười đến vô cùng mờ ám.Cắn răng gằn từng chữ: “Tên d*m t*c này quả thực đúng là quá phận mà! Không phải là chê ta xấu sao, bộ dạng xấu xí như vậy cho nên ngươi mới không muốn đụng vào ta!”Còn chưa nói xong, trong mắt Vương Manh Manh đã chứa đầy nước mắt.Xem ra bộ dạng của nàng xác thực là xấu đến cực điểm rồi, bằng không Ngọc Hồ Điệp sao lại dùng vẻ mặt như vậy để nhìn nàng, thật giống như nàng vừa đưa ra một yêu cầu cực kỳ vô lý vậy.Ngọc Hồ Điệp bị lời nói vừa rồi của Vương Manh Manh khiến cho đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt liền hiện lên nụ cười ngươi nói sớm có phải hơn không.Tà tà nhướn mi, nụ cười yêu nghiệt không gì sánh được.Một bên đánh giá nàng từ trên xuống dưới, một bên cúi người tiến gần về phía nàng, ánh mắt cũng vô cùng nóng bỏng: “Thì ra Vương đại nữ hiệp lại coi trọng tại hạ như thế, nếu sớm nói rõ, tại hạ cần gì phải tiếc hoa, nếu không chúng ta nhân lúc này……”Phần phía sau Ngọc Hồ Điệp tuy còn chưa nói ra, nhưng mặt càng ngày càng tiến gần, vẻ mặt kia lại khiến Vương Manh Manh bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không cần suy nghĩ đưa móng vuốt trảo tới: “d*m t*c!”Ngọc Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay Vương Manh Manh, nhẹ nhàng thổi một hơi ở đầu ngón tay nàng: “Kỳ quái, yêu cầu này không phải do ngươi đề suất sao, sao lại làm như vậy với ta?”Tả hữu ‘chi ngô’ [từ tượng thanh] một hồi, Vương Manh Manh cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Ngọc Hồ Điệp: “Là ta đề suất thì thế nào, nhưng hiện tại ta lại đổi ý, không được sao?”Ngọc Hồ Điệp vuốt ngực mình, nụ cười trên mặt đã biến mất không còn, thay vào đó, là vẻ mặt tràn đầy ai oán.Ai oán liếc nhìn Vương Manh Manh: “Ta đã nói mà, đường đường là Giang Nam giang hồ đệ nhất mỹ nhân, sao lại có thể coi trọng một tiểu d*m t*c như ta, thì ra là đùa bỡn ta.”