Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 36: Trên thế giới có đồ vật tên là gương
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcVương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, kinh hô thốt lên: “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân?”“Ừ!”Ngọc Hồ Điệp cười cười từ trong ngực lấy ra một chiếc gương nhỏ mang theo bên người, đưa tới trước mắt Vương Manh Manh: “Nè, tự mình xem đi!”Vương Manh Manh đưa tay đoạt lấy gương, nhìn bản thân mình trong gương, tiếng k** r*n nhất thời liền vang lên: “Vừa rồi sao ta lại không hề nghĩ đến trên thế giới này còn có đồ vật tẻn là gương nhỉ?”Thật là, nếu sớm nhớ tới đồ vật này, nàng sẽ không mở miệng nói lung tung, vừa rồi còn hỏi điều không nên hỏi.Gương, tác dụng của nó là có thể cho một người nhìn thấy diện mạo chính mình.Vương Manh Manh không nói gì đoan trang ngắm mình trong gương.Hiện tại, nàng đã biết diện mạo mình bây giờ và ở thế giới kia trên cơ bản là giống nhau, duy chỉ có một chút bất đồng, đó là khuôn mặt này tinh tế hơn.Có thể thấy được chủ nhân của thân thể này rất đẹp, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng mềm mại, một chút cũng không giống với nàng trước kia, bởi vì chạy đông chạy tây nên làn da vốn trắng nõn phơi nắng liền biến thành màu tiểu mạch.Khỏe mạnh thì khỏe mạnh, cũng tuyệt đối không giống với khuôn mặt này, nhìn qua khiến người ta tràn ngập h*m m**n bảo vệ.Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là thần thái rạng rỡ, ánh mắt có thần khiến người khác không thê quên đượcVương Manh Manh buông gương trong tay, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.Nàng cảm thấy nàng vẫn thích bản thân mình trước kia hơn.Tướng mạo hiện tại này, nhìn qua thật giống một con cừu non rất dễ bị khi dễ.Đối với một nữ hiệp giang hồ mà nói, một khuôn mặt ‘mời ngươi đến khi dễ ta đi’, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái.Từ lúc Ngọc Hồ Điệp đưa gương cho Vương Manh Manh, ánh mắt hắn vốn không hề rời khỏi mặt nàng, toàn bộ biểu cảm của nàng nhất nhất đều lưu lại trong mắt hắn.Đến lúc này, ý cười trong mắt Ngọc Hồ Điệp càng ngày càng sâu.Chờ Vương Manh Manh thở dài rồi yên lặng, hắn cũng rất phối hợp mà mở miệng: “Thế nào? Vương đại nữ hiệp hài lòng với dung mạo hiện tại không?”
Edit: Mốc
Vương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, kinh hô thốt lên: “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân?”
“Ừ!”
Ngọc Hồ Điệp cười cười từ trong ngực lấy ra một chiếc gương nhỏ mang theo bên người, đưa tới trước mắt Vương Manh Manh: “Nè, tự mình xem đi!”
Vương Manh Manh đưa tay đoạt lấy gương, nhìn bản thân mình trong gương, tiếng k** r*n nhất thời liền vang lên: “Vừa rồi sao ta lại không hề nghĩ đến trên thế giới này còn có đồ vật tẻn là gương nhỉ?”
Thật là, nếu sớm nhớ tới đồ vật này, nàng sẽ không mở miệng nói lung tung, vừa rồi còn hỏi điều không nên hỏi.
Gương, tác dụng của nó là có thể cho một người nhìn thấy diện mạo chính mình.
Vương Manh Manh không nói gì đoan trang ngắm mình trong gương.
Hiện tại, nàng đã biết diện mạo mình bây giờ và ở thế giới kia trên cơ bản là giống nhau, duy chỉ có một chút bất đồng, đó là khuôn mặt này tinh tế hơn.
Có thể thấy được chủ nhân của thân thể này rất đẹp, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng mềm mại, một chút cũng không giống với nàng trước kia, bởi vì chạy đông chạy tây nên làn da vốn trắng nõn phơi nắng liền biến thành màu tiểu mạch.
Khỏe mạnh thì khỏe mạnh, cũng tuyệt đối không giống với khuôn mặt này, nhìn qua khiến người ta tràn ngập h*m m**n bảo vệ.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là thần thái rạng rỡ, ánh mắt có thần khiến người khác không thê quên được
Vương Manh Manh buông gương trong tay, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nàng cảm thấy nàng vẫn thích bản thân mình trước kia hơn.
Tướng mạo hiện tại này, nhìn qua thật giống một con cừu non rất dễ bị khi dễ.
Đối với một nữ hiệp giang hồ mà nói, một khuôn mặt ‘mời ngươi đến khi dễ ta đi’, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái.
Từ lúc Ngọc Hồ Điệp đưa gương cho Vương Manh Manh, ánh mắt hắn vốn không hề rời khỏi mặt nàng, toàn bộ biểu cảm của nàng nhất nhất đều lưu lại trong mắt hắn.
Đến lúc này, ý cười trong mắt Ngọc Hồ Điệp càng ngày càng sâu.
Chờ Vương Manh Manh thở dài rồi yên lặng, hắn cũng rất phối hợp mà mở miệng: “Thế nào? Vương đại nữ hiệp hài lòng với dung mạo hiện tại không?”
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcVương Manh Manh nhất thời trợn tròn mắt, kinh hô thốt lên: “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân?”“Ừ!”Ngọc Hồ Điệp cười cười từ trong ngực lấy ra một chiếc gương nhỏ mang theo bên người, đưa tới trước mắt Vương Manh Manh: “Nè, tự mình xem đi!”Vương Manh Manh đưa tay đoạt lấy gương, nhìn bản thân mình trong gương, tiếng k** r*n nhất thời liền vang lên: “Vừa rồi sao ta lại không hề nghĩ đến trên thế giới này còn có đồ vật tẻn là gương nhỉ?”Thật là, nếu sớm nhớ tới đồ vật này, nàng sẽ không mở miệng nói lung tung, vừa rồi còn hỏi điều không nên hỏi.Gương, tác dụng của nó là có thể cho một người nhìn thấy diện mạo chính mình.Vương Manh Manh không nói gì đoan trang ngắm mình trong gương.Hiện tại, nàng đã biết diện mạo mình bây giờ và ở thế giới kia trên cơ bản là giống nhau, duy chỉ có một chút bất đồng, đó là khuôn mặt này tinh tế hơn.Có thể thấy được chủ nhân của thân thể này rất đẹp, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng mềm mại, một chút cũng không giống với nàng trước kia, bởi vì chạy đông chạy tây nên làn da vốn trắng nõn phơi nắng liền biến thành màu tiểu mạch.Khỏe mạnh thì khỏe mạnh, cũng tuyệt đối không giống với khuôn mặt này, nhìn qua khiến người ta tràn ngập h*m m**n bảo vệ.Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là thần thái rạng rỡ, ánh mắt có thần khiến người khác không thê quên đượcVương Manh Manh buông gương trong tay, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.Nàng cảm thấy nàng vẫn thích bản thân mình trước kia hơn.Tướng mạo hiện tại này, nhìn qua thật giống một con cừu non rất dễ bị khi dễ.Đối với một nữ hiệp giang hồ mà nói, một khuôn mặt ‘mời ngươi đến khi dễ ta đi’, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái.Từ lúc Ngọc Hồ Điệp đưa gương cho Vương Manh Manh, ánh mắt hắn vốn không hề rời khỏi mặt nàng, toàn bộ biểu cảm của nàng nhất nhất đều lưu lại trong mắt hắn.Đến lúc này, ý cười trong mắt Ngọc Hồ Điệp càng ngày càng sâu.Chờ Vương Manh Manh thở dài rồi yên lặng, hắn cũng rất phối hợp mà mở miệng: “Thế nào? Vương đại nữ hiệp hài lòng với dung mạo hiện tại không?”