Tác giả:

Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…

Chương 57: Bội tình bạc nghĩa 4

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: Mốc“Được!”Vương Manh Manh dùng sức khẽ cắn môi, lại ra sức đè nén cảm xúc muốn giết kẻ này trong lòng mình, tức giận hỏi: “Vậy còn bội tình bạc nghĩa?”Câu hỏi này vừa nói ra, Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh, trong mắt nhất thời liền xuất hiện một tia khinh thường.Liếc xéo, trên trên dưới dưới đánh giá Vương Manh Manh, sau đó mới từ từ mở miệng: “Không thể nào? Ngươi ngay cả bội tình bạc nghĩa cũng không biết ư? Ngươi đầu tiên rối loạn kế hoạch giải thích của ta, cuối cùng lại định phớt lờ bỏ qua, kia chẳng phải là bội tình bạc nghĩa sao?”“……”“……”“A?”Sau khi cố gắng giải thích cho Vương Manh Manh rõ ‘bội tình bạc nghĩa’ rốt cuộc là có ý tứ gì, sắc mặt Ngọc Hồ Điệp liền thay đổi.Nghiêm mặt đi qua đi lại vài vòng, mới từ từ mở miệng: “Không có văn hóa quả nhiên không thể chấp nhận được, thì ra bốn chữ này không phải có ý tứ đó a.”Vừa mới nói xong, hắn liền vỗ mạnh vào đầy, trên mặt là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nói nha, tại sao vị hôn thê lại tức giận muốn giết người như vậy, thì ra là ta đã dùng sai từ rồi.”Vương Manh Manh há hốc mồm nhìn Ngọc Hồ Điệp, mất nửa ngày sau, quay người, vươn tay, ra sức hung hăng cào vào tường: “Lão thiên a, cái này cũng có thể sai sao!”Nhìn Vương Manh Manh chạy đến bên tường ra sức cào lấy cào để, bộ dáng tự mình hại mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng chạy tới bắt lấy tay nàng.Trên mặt, là tràn đầy áy náy, cười khì khì: “Ngươi không nên nghĩ quẩn như vậy, như vậy chỉ làm thương tay ngươi mà thôi, là ta không có văn hóa, đều là ta sai, ngươi không cần phải vì sai lầm của ta mà thương tổn chính mình a, ta cam đoan không có lần sau nữa.”Nghe vậy, tầm mắt Vương Manh Manh nhất thời chuyển qua mặt Ngọc Hồ Điệp, lệ rơi đầy mặt nhìn vẻ mặt thành khẩn kia, thì thào nói: “Đúng vậy, ta quả thực không cần phải vì sai lầm của ngươi mà thương tổn chính mình.”Nói xong hét lớn một tiếng, xuất ra toàn bộ lực đạo, một quyền đánh mạnh vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Ta đánh chết ngươi!”“Ối! Đau quá!”

Edit: Mốc

“Được!”

Vương Manh Manh dùng sức khẽ cắn môi, lại ra sức đè nén cảm xúc muốn giết kẻ này trong lòng mình, tức giận hỏi: “Vậy còn bội tình bạc nghĩa?”

Câu hỏi này vừa nói ra, Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh, trong mắt nhất thời liền xuất hiện một tia khinh thường.

Liếc xéo, trên trên dưới dưới đánh giá Vương Manh Manh, sau đó mới từ từ mở miệng: “Không thể nào? Ngươi ngay cả bội tình bạc nghĩa cũng không biết ư? Ngươi đầu tiên rối loạn kế hoạch giải thích của ta, cuối cùng lại định phớt lờ bỏ qua, kia chẳng phải là bội tình bạc nghĩa sao?”

“……”

“……”

“A?”

Sau khi cố gắng giải thích cho Vương Manh Manh rõ ‘bội tình bạc nghĩa’ rốt cuộc là có ý tứ gì, sắc mặt Ngọc Hồ Điệp liền thay đổi.

Nghiêm mặt đi qua đi lại vài vòng, mới từ từ mở miệng: “Không có văn hóa quả nhiên không thể chấp nhận được, thì ra bốn chữ này không phải có ý tứ đó a.”

Vừa mới nói xong, hắn liền vỗ mạnh vào đầy, trên mặt là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nói nha, tại sao vị hôn thê lại tức giận muốn giết người như vậy, thì ra là ta đã dùng sai từ rồi.”

Vương Manh Manh há hốc mồm nhìn Ngọc Hồ Điệp, mất nửa ngày sau, quay người, vươn tay, ra sức hung hăng cào vào tường: “Lão thiên a, cái này cũng có thể sai sao!”

Nhìn Vương Manh Manh chạy đến bên tường ra sức cào lấy cào để, bộ dáng tự mình hại mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng chạy tới bắt lấy tay nàng.

Trên mặt, là tràn đầy áy náy, cười khì khì: “Ngươi không nên nghĩ quẩn như vậy, như vậy chỉ làm thương tay ngươi mà thôi, là ta không có văn hóa, đều là ta sai, ngươi không cần phải vì sai lầm của ta mà thương tổn chính mình a, ta cam đoan không có lần sau nữa.”

Nghe vậy, tầm mắt Vương Manh Manh nhất thời chuyển qua mặt Ngọc Hồ Điệp, lệ rơi đầy mặt nhìn vẻ mặt thành khẩn kia, thì thào nói: “Đúng vậy, ta quả thực không cần phải vì sai lầm của ngươi mà thương tổn chính mình.”

Nói xong hét lớn một tiếng, xuất ra toàn bộ lực đạo, một quyền đánh mạnh vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Ta đánh chết ngươi!”

“Ối! Đau quá!”

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: Mốc“Được!”Vương Manh Manh dùng sức khẽ cắn môi, lại ra sức đè nén cảm xúc muốn giết kẻ này trong lòng mình, tức giận hỏi: “Vậy còn bội tình bạc nghĩa?”Câu hỏi này vừa nói ra, Ngọc Hồ Điệp nhìn Vương Manh Manh, trong mắt nhất thời liền xuất hiện một tia khinh thường.Liếc xéo, trên trên dưới dưới đánh giá Vương Manh Manh, sau đó mới từ từ mở miệng: “Không thể nào? Ngươi ngay cả bội tình bạc nghĩa cũng không biết ư? Ngươi đầu tiên rối loạn kế hoạch giải thích của ta, cuối cùng lại định phớt lờ bỏ qua, kia chẳng phải là bội tình bạc nghĩa sao?”“……”“……”“A?”Sau khi cố gắng giải thích cho Vương Manh Manh rõ ‘bội tình bạc nghĩa’ rốt cuộc là có ý tứ gì, sắc mặt Ngọc Hồ Điệp liền thay đổi.Nghiêm mặt đi qua đi lại vài vòng, mới từ từ mở miệng: “Không có văn hóa quả nhiên không thể chấp nhận được, thì ra bốn chữ này không phải có ý tứ đó a.”Vừa mới nói xong, hắn liền vỗ mạnh vào đầy, trên mặt là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nói nha, tại sao vị hôn thê lại tức giận muốn giết người như vậy, thì ra là ta đã dùng sai từ rồi.”Vương Manh Manh há hốc mồm nhìn Ngọc Hồ Điệp, mất nửa ngày sau, quay người, vươn tay, ra sức hung hăng cào vào tường: “Lão thiên a, cái này cũng có thể sai sao!”Nhìn Vương Manh Manh chạy đến bên tường ra sức cào lấy cào để, bộ dáng tự mình hại mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng chạy tới bắt lấy tay nàng.Trên mặt, là tràn đầy áy náy, cười khì khì: “Ngươi không nên nghĩ quẩn như vậy, như vậy chỉ làm thương tay ngươi mà thôi, là ta không có văn hóa, đều là ta sai, ngươi không cần phải vì sai lầm của ta mà thương tổn chính mình a, ta cam đoan không có lần sau nữa.”Nghe vậy, tầm mắt Vương Manh Manh nhất thời chuyển qua mặt Ngọc Hồ Điệp, lệ rơi đầy mặt nhìn vẻ mặt thành khẩn kia, thì thào nói: “Đúng vậy, ta quả thực không cần phải vì sai lầm của ngươi mà thương tổn chính mình.”Nói xong hét lớn một tiếng, xuất ra toàn bộ lực đạo, một quyền đánh mạnh vào ngực Ngọc Hồ Điệp: “Ta đánh chết ngươi!”“Ối! Đau quá!”

Chương 57: Bội tình bạc nghĩa 4