Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…
Chương 58: Bát quái a bát quái 1
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Vương Manh Manh ngồi trong xe ngựa vừa mới mua, cắn răng xoa cổ tay mình, ôm nỗi hận cùng oán khí gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp ngồi phía trước đang vội vàng đánh xe, nếu không có vết xe đổ kia, nàng nhất định sẽ hung hăng nện lên lưng hắn.Ngọc Hồ Điệp cũng đúng lúc quay đầu lại, nở nụ cười xin lỗi Vương Manh Manh, ôn nhu hỏi: “Tay ngươi còn đau không?”Nhìn Vương Manh Manh không thốt lời nào mà chỉ căm tức nhìn mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng quay đầu về.Thanh âm lí nhí thoát ra từ miệng: “Thật sự không liên quan đến ta mà, ta nào biết rằng ngươi lại đột nhiên đánh lén cơ chứ, lần tới ngươi có đánh ta tốt nhất nên nói trước với ta một tiếng, đừng để một chút báo hiệu cũng không có, như vậy ta mới kịp triệt tiêu toàn bộ chân khí hộ thân.”Nói như vậy, khiến Vương Manh Manh cảm thấy cổ tay lại bắt đầu đau đớn rồi.Nghiến nghiến răng, ánh mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, càng thêm sắc bén mang theo sát khí.Tay nàng không đau mới là lạ, một quyền đánh vào ngực Ngọc Hồ Điệp kia mang đến lực phản chấn, thiếu chút nữa là gãy cổ tay nàng, hơn nữa, nghe Ngọc Hồ Điệp giải thích, may là hắn khịp thời thu lại một nửa chân khí, bằng không thương thế của nàng sẽ còn nặng hơn.Bất quá, nàng mau chóng phát hiện, kỳ thật sự tình lúc trước chỉ là chuyện trẻ con mà thôi, hỗn loạn đích thực là ở phía sau kìa.—————————————-Ngọc Hồ Điệp sau khi nhìn tửu quán nhỏ ven đường, quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh vẫn mặt mày âm trầm không im hơi lặng tiếng, chần chờ một hồi lâu, mới thật cẩn thận hỏi: “Ta nghĩ vừa rồi ở tửu lâu ngươi nhất định ăn chưa no, hay là ta giúp ngươi đi mua chút đồ ăn nhé?”Vương Manh Manh trả lời rất đơn giản.Nàng làm như căn bản không nghe thấy Ngọc Hồ Điệp hỏi, không chỉ “uhm” một tiếng, ngay cả mi mắt, cũng không thèm nâng lên.Đối sự hờ hững của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp rất độ lượng khẽ nhếch khóe miệng, lập tức lướt qua đề tài này: “Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đáp ứng rồi a?”Nói xong, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, đi về phía tửu quán kia.Bọn họ đã ra khỏi Tương Dương thành, hiện tại đang ở trên quan đạo, bên cạnh quan đạo là tửu quán nhỏ rất bình thường, ngoại trừ là nơi để nhân sĩ hành tẩu bên ngoài dừng chân nghỉ ngơi, còn cung ứng cho người đi đường rất nhiều đồ dùng thiết yếu.
Vương Manh Manh ngồi trong xe ngựa vừa mới mua, cắn răng xoa cổ tay mình, ôm nỗi hận cùng oán khí gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp ngồi phía trước đang vội vàng đánh xe, nếu không có vết xe đổ kia, nàng nhất định sẽ hung hăng nện lên lưng hắn.
Ngọc Hồ Điệp cũng đúng lúc quay đầu lại, nở nụ cười xin lỗi Vương Manh Manh, ôn nhu hỏi: “Tay ngươi còn đau không?”
Nhìn Vương Manh Manh không thốt lời nào mà chỉ căm tức nhìn mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng quay đầu về.
Thanh âm lí nhí thoát ra từ miệng: “Thật sự không liên quan đến ta mà, ta nào biết rằng ngươi lại đột nhiên đánh lén cơ chứ, lần tới ngươi có đánh ta tốt nhất nên nói trước với ta một tiếng, đừng để một chút báo hiệu cũng không có, như vậy ta mới kịp triệt tiêu toàn bộ chân khí hộ thân.”
Nói như vậy, khiến Vương Manh Manh cảm thấy cổ tay lại bắt đầu đau đớn rồi.
Nghiến nghiến răng, ánh mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, càng thêm sắc bén mang theo sát khí.
Tay nàng không đau mới là lạ, một quyền đánh vào ngực Ngọc Hồ Điệp kia mang đến lực phản chấn, thiếu chút nữa là gãy cổ tay nàng, hơn nữa, nghe Ngọc Hồ Điệp giải thích, may là hắn khịp thời thu lại một nửa chân khí, bằng không thương thế của nàng sẽ còn nặng hơn.
Bất quá, nàng mau chóng phát hiện, kỳ thật sự tình lúc trước chỉ là chuyện trẻ con mà thôi, hỗn loạn đích thực là ở phía sau kìa.
—————————————-
Ngọc Hồ Điệp sau khi nhìn tửu quán nhỏ ven đường, quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh vẫn mặt mày âm trầm không im hơi lặng tiếng, chần chờ một hồi lâu, mới thật cẩn thận hỏi: “Ta nghĩ vừa rồi ở tửu lâu ngươi nhất định ăn chưa no, hay là ta giúp ngươi đi mua chút đồ ăn nhé?”
Vương Manh Manh trả lời rất đơn giản.
Nàng làm như căn bản không nghe thấy Ngọc Hồ Điệp hỏi, không chỉ “uhm” một tiếng, ngay cả mi mắt, cũng không thèm nâng lên.
Đối sự hờ hững của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp rất độ lượng khẽ nhếch khóe miệng, lập tức lướt qua đề tài này: “Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đáp ứng rồi a?”
Nói xong, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, đi về phía tửu quán kia.
Bọn họ đã ra khỏi Tương Dương thành, hiện tại đang ở trên quan đạo, bên cạnh quan đạo là tửu quán nhỏ rất bình thường, ngoại trừ là nơi để nhân sĩ hành tẩu bên ngoài dừng chân nghỉ ngơi, còn cung ứng cho người đi đường rất nhiều đồ dùng thiết yếu.
Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Vương Manh Manh ngồi trong xe ngựa vừa mới mua, cắn răng xoa cổ tay mình, ôm nỗi hận cùng oán khí gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp ngồi phía trước đang vội vàng đánh xe, nếu không có vết xe đổ kia, nàng nhất định sẽ hung hăng nện lên lưng hắn.Ngọc Hồ Điệp cũng đúng lúc quay đầu lại, nở nụ cười xin lỗi Vương Manh Manh, ôn nhu hỏi: “Tay ngươi còn đau không?”Nhìn Vương Manh Manh không thốt lời nào mà chỉ căm tức nhìn mình, Ngọc Hồ Điệp vội vàng quay đầu về.Thanh âm lí nhí thoát ra từ miệng: “Thật sự không liên quan đến ta mà, ta nào biết rằng ngươi lại đột nhiên đánh lén cơ chứ, lần tới ngươi có đánh ta tốt nhất nên nói trước với ta một tiếng, đừng để một chút báo hiệu cũng không có, như vậy ta mới kịp triệt tiêu toàn bộ chân khí hộ thân.”Nói như vậy, khiến Vương Manh Manh cảm thấy cổ tay lại bắt đầu đau đớn rồi.Nghiến nghiến răng, ánh mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, càng thêm sắc bén mang theo sát khí.Tay nàng không đau mới là lạ, một quyền đánh vào ngực Ngọc Hồ Điệp kia mang đến lực phản chấn, thiếu chút nữa là gãy cổ tay nàng, hơn nữa, nghe Ngọc Hồ Điệp giải thích, may là hắn khịp thời thu lại một nửa chân khí, bằng không thương thế của nàng sẽ còn nặng hơn.Bất quá, nàng mau chóng phát hiện, kỳ thật sự tình lúc trước chỉ là chuyện trẻ con mà thôi, hỗn loạn đích thực là ở phía sau kìa.—————————————-Ngọc Hồ Điệp sau khi nhìn tửu quán nhỏ ven đường, quay đầu liếc nhìn Vương Manh Manh vẫn mặt mày âm trầm không im hơi lặng tiếng, chần chờ một hồi lâu, mới thật cẩn thận hỏi: “Ta nghĩ vừa rồi ở tửu lâu ngươi nhất định ăn chưa no, hay là ta giúp ngươi đi mua chút đồ ăn nhé?”Vương Manh Manh trả lời rất đơn giản.Nàng làm như căn bản không nghe thấy Ngọc Hồ Điệp hỏi, không chỉ “uhm” một tiếng, ngay cả mi mắt, cũng không thèm nâng lên.Đối sự hờ hững của Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp rất độ lượng khẽ nhếch khóe miệng, lập tức lướt qua đề tài này: “Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi đáp ứng rồi a?”Nói xong, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, đi về phía tửu quán kia.Bọn họ đã ra khỏi Tương Dương thành, hiện tại đang ở trên quan đạo, bên cạnh quan đạo là tửu quán nhỏ rất bình thường, ngoại trừ là nơi để nhân sĩ hành tẩu bên ngoài dừng chân nghỉ ngơi, còn cung ứng cho người đi đường rất nhiều đồ dùng thiết yếu.