Năm đó anh năm tuổi, cô bốn tuổi. Mẹ anh đã mất ở bệnh viện, trước khi mất bà có nói một điều với anh, chính điều đó đã khiến anh tự đi bộ về nhà mà không chờ ba đến. Anh còn nhớ, hôm đó trời tối hơn bình thường, hình như cũng không có trăng, đám mây xám xịt phủ kín bầu trời và gió lạnh cuồn cuộn thổi. Những tín hiệu trời sắp mưa kéo đến khiến người đi đường vội vã chạy về nhà. Trên con phố vắng vẻ ấy, chỉ duy độc một mình anh vẫn bước đi từng bước chậm rãi. Dường như cảnh tượng xung quanh chẳng mảy may ảnh hưởng đến anh chút nào. Biệt thự nhà anh nằm trên một ngọn đồi tách biệt với khu dân cư. Trên đó là nơi dành cho nhà giàu xây biệt thự. Cạnh biệt thự nhà anh có một căn biệt thự nữa, hai nhà đã là hàng xóm của nhau nhiều năm. Con đường từ bệnh viện về biệt thự nói xa thì không xa, nhưng tuyệt đối không gần với cặp chân ngắn ngủn của một bé trai năm tuổi. Một bé gái đang ngồi dưới cây cột đèn đường, em co gập đầu gối lên ngực, hai tay ôm chân và úp mặt vào đó. So với lớp áo sơ mi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...