Đau nhức! Toàn thân đau nhức! Nhất Thành lăn lộn trên đất, liều mạng giãy dụa th* d*c, trong đầu trí nhớ không ngừng vọt tới, nhường trước mắt hắn biến thành màu đen, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
-Yo, welcome linh hồn mới tiếng vào địa phủ. Ngươi tên gì? Dạ Thiên nhìn hắc bạch vô thường trước mắt mà há hốc môn.
Năm đó anh năm tuổi, cô bốn tuổi. Mẹ anh đã mất ở bệnh viện, trước khi mất bà có nói một điều với anh, chính điều đó đã khiến anh tự đi bộ về nhà mà không chờ ba đến.