Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 46: Tiếp ấn soái

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nói chuyện như cái rắmNgụy quốc nếu dễ dàng nghe lời như vậy, bọn họ cũng không lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tìm hiểu Yến quốc, kinh thành cũng không buông tha, phái người ra cũng toàn là cao thủ.Bọn họ nhất định có mưu đồ, chỉ là, chưa ai đảm đương trách nhiệm, trực tiếp vạch trần lòng lang dạ thú của Ngụy quốc mà thôi.Thế nhưng ai chẳng biết, Ngụy quốc đây là đang chuẩn bị chiến tranh."Lão Thất, nghĩ một biện pháp cho trẫm, chúng ta sẽ diệt Ngụy quốc kiêu ngạo kia." Hoàng đế theo thói quen tìm đến Nhan Hi, chỉ có hắn, một nhi tử tài năng mới có thể đứng trên cục diện.Đáng tiếc, người nào đó đã gần cáu kỉnh, giả ngu ngồi ở phía dưới lười biếng ngủ gật, cho dù bị điểm đích danh, cũng không chịu tiếp nhận phiền não của lão hoàng đế, thật là một hoàng tử trung quân ái quốc a.Chỉ cách duy nhất là phải đổ máu, Nhan Hi không cần phải nói, hoàng đế cũng biết ý tứ của hắn.Hay là hắn không muốn nhận?Gần đây Ngụy quốc nhiều lần phái ra thám báo cùng thích khách đã bức lên nóng nảy và ác tâm của hoàng đế, long chưởng phẩn nộ đập lên ngự án, "Lão Thất, giao cho ngươi ấn soái của bộ binh, cầm tam vạn đại quân, nắm chặt thao luyện, nếu như Ngụy quốc còn kiên trì chống phá, suất binh bình thiên hạ cho trẫm!"Hoàng đế triệu tập hoàng tử cùng các đại thần, không phải vì muốn thương lượng đối sách giải quyết sao? Thế nào còn chưa nói được mấy câu, lại chuyên quyền độc đoán, quyết định phát binh , chuyện này là đại sự, như vậy có quá qua loa không.Mọi người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nhan Hi, mong muốn hắn đứng ra ngăn lại hoàng đế đang kích động. Lúc này mới thái bình một vài năm, lại muốn chiến tranh, tất nhiên cũng không dễ dàng.Nhan Hi chậm rãi đứng lên, quỳ một gối xuống.Thái tử trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, thất đệ này của hắn, hình như không cùng chủ nghĩa hòa bình như mọi người. Không xong, hắn không phải là muốn khuyên bảo phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh mà là muốn tiếp nhận ấn soái để Ngụy quốc trở thành chiến trường kế tiếp.Quả nhiên, Nhan Hi khí thế toàn bộ biến đổi, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị, biểu tình âm ngoan, cả người b*n r* đằng đằng sát khí, hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.Đó là khí thế trên chiến trường của một chiến thần."Nhi thần tuân chỉ!"Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lung, dị thường kiên định, thái tử thậm chí còn nhìn ra trong mắt Nhan Hi hiện lên một tia hưng phấn.

Nói chuyện như cái rắm

Ngụy quốc nếu dễ dàng nghe lời
như vậy, bọn họ cũng không lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tìm hiểu Yến
quốc, kinh thành cũng không buông tha, phái người ra cũng toàn là cao
thủ.

Bọn họ nhất định có mưu đồ, chỉ là, chưa ai đảm đương trách nhiệm, trực tiếp vạch trần lòng lang dạ thú của Ngụy quốc mà thôi.

Thế nhưng ai chẳng biết, Ngụy quốc đây là đang chuẩn bị chiến tranh.

"Lão Thất, nghĩ một biện pháp
cho trẫm, chúng ta sẽ diệt Ngụy quốc kiêu ngạo kia." Hoàng đế theo thói
quen tìm đến Nhan Hi, chỉ có hắn, một nhi tử tài năng mới có thể đứng
trên cục diện.

Đáng tiếc, người nào đó đã gần
cáu kỉnh, giả ngu ngồi ở phía dưới lười biếng ngủ gật, cho dù bị điểm
đích danh, cũng không chịu tiếp nhận phiền não của lão hoàng đế, thật là một hoàng tử trung quân ái quốc a.

Chỉ cách duy nhất là phải đổ máu, Nhan Hi không cần phải nói, hoàng đế cũng biết ý tứ của hắn.

Hay là hắn không muốn nhận?

Gần đây Ngụy quốc nhiều lần phái ra thám báo cùng thích khách đã bức lên nóng nảy và ác tâm của hoàng
đế, long chưởng phẩn nộ đập lên ngự án, "Lão Thất, giao cho ngươi ấn
soái của bộ binh, cầm tam vạn đại quân, nắm chặt thao luyện, nếu như
Ngụy quốc còn kiên trì chống phá, suất binh bình thiên hạ cho trẫm!"

Hoàng đế triệu tập hoàng tử cùng các đại thần, không phải vì muốn thương lượng đối sách giải quyết sao?
Thế nào còn chưa nói được mấy câu, lại chuyên quyền độc đoán, quyết định phát binh , chuyện này là đại sự, như vậy có quá qua loa không.

Mọi người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nhan Hi, mong muốn hắn đứng ra ngăn lại hoàng đế đang kích
động. Lúc này mới thái bình một vài năm, lại muốn chiến tranh, tất nhiên cũng không dễ dàng.

Nhan Hi chậm rãi đứng lên, quỳ một gối xuống.

Thái tử trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, thất đệ này của hắn, hình như không cùng chủ nghĩa hòa
bình như mọi người. Không xong, hắn không phải là muốn khuyên bảo phụ
hoàng thu hồi mệnh lệnh mà là muốn tiếp nhận ấn soái để Ngụy quốc trở
thành chiến trường kế tiếp.

Quả nhiên, Nhan Hi khí thế toàn
bộ biến đổi, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị, biểu tình âm ngoan, cả người b*n r* đằng đằng sát khí, hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Đó là khí thế trên chiến trường của một chiến thần.

"Nhi thần tuân chỉ!"

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh
lung, dị thường kiên định, thái tử thậm chí còn nhìn ra trong mắt Nhan
Hi hiện lên một tia hưng phấn.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nói chuyện như cái rắmNgụy quốc nếu dễ dàng nghe lời như vậy, bọn họ cũng không lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tìm hiểu Yến quốc, kinh thành cũng không buông tha, phái người ra cũng toàn là cao thủ.Bọn họ nhất định có mưu đồ, chỉ là, chưa ai đảm đương trách nhiệm, trực tiếp vạch trần lòng lang dạ thú của Ngụy quốc mà thôi.Thế nhưng ai chẳng biết, Ngụy quốc đây là đang chuẩn bị chiến tranh."Lão Thất, nghĩ một biện pháp cho trẫm, chúng ta sẽ diệt Ngụy quốc kiêu ngạo kia." Hoàng đế theo thói quen tìm đến Nhan Hi, chỉ có hắn, một nhi tử tài năng mới có thể đứng trên cục diện.Đáng tiếc, người nào đó đã gần cáu kỉnh, giả ngu ngồi ở phía dưới lười biếng ngủ gật, cho dù bị điểm đích danh, cũng không chịu tiếp nhận phiền não của lão hoàng đế, thật là một hoàng tử trung quân ái quốc a.Chỉ cách duy nhất là phải đổ máu, Nhan Hi không cần phải nói, hoàng đế cũng biết ý tứ của hắn.Hay là hắn không muốn nhận?Gần đây Ngụy quốc nhiều lần phái ra thám báo cùng thích khách đã bức lên nóng nảy và ác tâm của hoàng đế, long chưởng phẩn nộ đập lên ngự án, "Lão Thất, giao cho ngươi ấn soái của bộ binh, cầm tam vạn đại quân, nắm chặt thao luyện, nếu như Ngụy quốc còn kiên trì chống phá, suất binh bình thiên hạ cho trẫm!"Hoàng đế triệu tập hoàng tử cùng các đại thần, không phải vì muốn thương lượng đối sách giải quyết sao? Thế nào còn chưa nói được mấy câu, lại chuyên quyền độc đoán, quyết định phát binh , chuyện này là đại sự, như vậy có quá qua loa không.Mọi người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Nhan Hi, mong muốn hắn đứng ra ngăn lại hoàng đế đang kích động. Lúc này mới thái bình một vài năm, lại muốn chiến tranh, tất nhiên cũng không dễ dàng.Nhan Hi chậm rãi đứng lên, quỳ một gối xuống.Thái tử trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, thất đệ này của hắn, hình như không cùng chủ nghĩa hòa bình như mọi người. Không xong, hắn không phải là muốn khuyên bảo phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh mà là muốn tiếp nhận ấn soái để Ngụy quốc trở thành chiến trường kế tiếp.Quả nhiên, Nhan Hi khí thế toàn bộ biến đổi, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị, biểu tình âm ngoan, cả người b*n r* đằng đằng sát khí, hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.Đó là khí thế trên chiến trường của một chiến thần."Nhi thần tuân chỉ!"Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lung, dị thường kiên định, thái tử thậm chí còn nhìn ra trong mắt Nhan Hi hiện lên một tia hưng phấn.

Chương 46: Tiếp ấn soái