Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 47: Bí mật đã bị phát hiện
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi hầu như không thể tin được trước mắt mình.Hằng hà sa số đồ chơi đặt chỉnh tề trên các giá, có nơi sưu tập đặc sản, chế tạo tinh xảo, thậm chí ngựa gỗ, bàn đu dây, có cả thang trượt là một loại đồ chơi rất lớn.Nàng hoan hô đi tới, tay trái định mò lấy một cái làm nàng cảm thấy hứng thú, con mắt lập phát hiện một ... cái khác, không biết có nên đổi ý, thế nhưng nàng còn do dự chưa đi qua, lập tức bị vật khác nữa càng thêm hấp dẫn đoạt đi hô hấp.Ở đây thật là thiên đường của hài tử, nàng có thể vĩnh viễn ở bên trong không ra.... . . . . .Nhan Hi hồi phủ, hắn nghĩ rằng cũng sẽ giống mọi lần, thấy Đào Tiểu Vi ngồi ở trước cửa, dùng gậy gộc trạc mấy con kiến.Cửu Đĩnh nóng nảy lập tức gọi Thiên Sương cùng Thiên Đồng, hai tiểu nha hoàn trong lòng còn đang khẩn trương vì tìm không thấy Đào Tiểu Vi, lại bị kinh hách vì tiếng gọi, nước mắt đều tuôn ra như suối.Nhan Hi trông thấy cách đó không xa cửa nối bị mở một cái khe, trong mắt hiện lên ý cười, hắn phất tay cho “ba con ruồi” đang sốt ruột không yên, "Đều đi ra ngoài, ta biết nàng ở nơi nào."Ba người nghi hoặc nhìn nhau, ai cũng nghe không hiểu ý của chủ tử, bất quá nếu Nhan Hi nói không cần bọn họ tìm kiếm, liền sẽ vô điều kiện mà thuận theo."Ngày hôm nay chuyện này coi như không có phát sinh, trước mặt Vi Vi, không nên nhắc tới." Nhan Hi phân phó nói.Thiên Sương cùng Thiên Đồng lập tức đáp ứng.Cửu Đĩnh đi theo phía sau Nhan Hi, đi qua cửa nối tới trước cửa sổ Tú lâu.Âm thanh cười như chuông vang của Đào Tiểu Vi trong phòng mơ hồ truyền ra, chính là rất hài lòng.Cửu Đĩnh nghi hoặc không ngớt, trước đó cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này, tiểu chủ tử như gặp gì kinh khủng, muốn khóc ròng, dường như Tú lâu là hang hùm ổ sói, đánh chết cũng không cam tâm tình nguyện tới gần. Thế nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại len lén chạy tới, đùa nghịch đến quên trời quên đất.Nhìn một hồi, Nhan Hi xoay người theo đường cũ trở về, cũng không có bảo Cửu Đĩnh đem Đào Tiểu Vi ra ngoài.Sắc trời gần tối, Đào Tiểu Vi lúc này mới lưu luyến từ Tú lâu đi ra, một đường chạy đến cửa nối, cẩn thận khép lại cho hảo, nhìn không ra là nàng đã từng đi vào.Thần sắc Nhan Hi lạnh lùng như mọi khi, không hỏi Đào Tiểu Vi đã đi nơi nào đùa nghịch, cũng không có đề cập đến cái gì làm nàng bất an. Như mọi lần cùng dùng cơm, dường như không có chuyện gì phát sinh.
Đào Tiểu Vi hầu như không thể tin được trước mắt mình.
Hằng hà sa số đồ chơi đặt chỉnh
tề trên các giá, có nơi sưu tập đặc sản, chế tạo tinh xảo, thậm chí ngựa gỗ, bàn đu dây, có cả thang trượt là một loại đồ chơi rất lớn.
Nàng hoan hô đi tới, tay trái
định mò lấy một cái làm nàng cảm thấy hứng thú, con mắt lập phát hiện
một ... cái khác, không biết có nên đổi ý, thế nhưng nàng còn do dự chưa đi qua, lập tức bị vật khác nữa càng thêm hấp dẫn đoạt đi hô hấp.
Ở đây thật là thiên đường của hài tử, nàng có thể vĩnh viễn ở bên trong không ra.
... . . . . .
Nhan Hi hồi phủ, hắn nghĩ rằng cũng sẽ giống mọi lần, thấy Đào Tiểu Vi ngồi ở trước cửa, dùng gậy gộc trạc mấy con kiến.
Cửu Đĩnh nóng nảy lập tức gọi
Thiên Sương cùng Thiên Đồng, hai tiểu nha hoàn trong lòng còn đang khẩn
trương vì tìm không thấy Đào Tiểu Vi, lại bị kinh hách vì tiếng gọi,
nước mắt đều tuôn ra như suối.
Nhan Hi trông thấy cách đó không xa cửa nối bị mở một cái khe, trong mắt hiện lên ý cười, hắn phất tay
cho “ba con ruồi” đang sốt ruột không yên, "Đều đi ra ngoài, ta biết
nàng ở nơi nào."
Ba người nghi hoặc nhìn nhau, ai cũng nghe không hiểu ý của chủ tử, bất quá nếu Nhan Hi nói không cần
bọn họ tìm kiếm, liền sẽ vô điều kiện mà thuận theo.
"Ngày hôm nay chuyện này coi như không có phát sinh, trước mặt Vi Vi, không nên nhắc tới." Nhan Hi phân phó nói.
Thiên Sương cùng Thiên Đồng lập tức đáp ứng.
Cửu Đĩnh đi theo phía sau Nhan Hi, đi qua cửa nối tới trước cửa sổ Tú lâu.
Âm thanh cười như chuông vang của Đào Tiểu Vi trong phòng mơ hồ truyền ra, chính là rất hài lòng.
Cửu Đĩnh nghi hoặc không ngớt,
trước đó cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này, tiểu chủ tử như gặp gì kinh
khủng, muốn khóc ròng, dường như Tú lâu là hang hùm ổ sói, đánh chết
cũng không cam tâm tình nguyện tới gần. Thế nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại len lén chạy tới, đùa nghịch đến quên trời quên đất.
Nhìn một hồi, Nhan Hi xoay người theo đường cũ trở về, cũng không có bảo Cửu Đĩnh đem Đào Tiểu Vi ra ngoài.
Sắc trời gần tối, Đào Tiểu Vi
lúc này mới lưu luyến từ Tú lâu đi ra, một đường chạy đến cửa nối, cẩn
thận khép lại cho hảo, nhìn không ra là nàng đã từng đi vào.
Thần sắc Nhan Hi lạnh lùng như
mọi khi, không hỏi Đào Tiểu Vi đã đi nơi nào đùa nghịch, cũng không có
đề cập đến cái gì làm nàng bất an. Như mọi lần cùng dùng cơm, dường như
không có chuyện gì phát sinh.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi hầu như không thể tin được trước mắt mình.Hằng hà sa số đồ chơi đặt chỉnh tề trên các giá, có nơi sưu tập đặc sản, chế tạo tinh xảo, thậm chí ngựa gỗ, bàn đu dây, có cả thang trượt là một loại đồ chơi rất lớn.Nàng hoan hô đi tới, tay trái định mò lấy một cái làm nàng cảm thấy hứng thú, con mắt lập phát hiện một ... cái khác, không biết có nên đổi ý, thế nhưng nàng còn do dự chưa đi qua, lập tức bị vật khác nữa càng thêm hấp dẫn đoạt đi hô hấp.Ở đây thật là thiên đường của hài tử, nàng có thể vĩnh viễn ở bên trong không ra.... . . . . .Nhan Hi hồi phủ, hắn nghĩ rằng cũng sẽ giống mọi lần, thấy Đào Tiểu Vi ngồi ở trước cửa, dùng gậy gộc trạc mấy con kiến.Cửu Đĩnh nóng nảy lập tức gọi Thiên Sương cùng Thiên Đồng, hai tiểu nha hoàn trong lòng còn đang khẩn trương vì tìm không thấy Đào Tiểu Vi, lại bị kinh hách vì tiếng gọi, nước mắt đều tuôn ra như suối.Nhan Hi trông thấy cách đó không xa cửa nối bị mở một cái khe, trong mắt hiện lên ý cười, hắn phất tay cho “ba con ruồi” đang sốt ruột không yên, "Đều đi ra ngoài, ta biết nàng ở nơi nào."Ba người nghi hoặc nhìn nhau, ai cũng nghe không hiểu ý của chủ tử, bất quá nếu Nhan Hi nói không cần bọn họ tìm kiếm, liền sẽ vô điều kiện mà thuận theo."Ngày hôm nay chuyện này coi như không có phát sinh, trước mặt Vi Vi, không nên nhắc tới." Nhan Hi phân phó nói.Thiên Sương cùng Thiên Đồng lập tức đáp ứng.Cửu Đĩnh đi theo phía sau Nhan Hi, đi qua cửa nối tới trước cửa sổ Tú lâu.Âm thanh cười như chuông vang của Đào Tiểu Vi trong phòng mơ hồ truyền ra, chính là rất hài lòng.Cửu Đĩnh nghi hoặc không ngớt, trước đó cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này, tiểu chủ tử như gặp gì kinh khủng, muốn khóc ròng, dường như Tú lâu là hang hùm ổ sói, đánh chết cũng không cam tâm tình nguyện tới gần. Thế nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại len lén chạy tới, đùa nghịch đến quên trời quên đất.Nhìn một hồi, Nhan Hi xoay người theo đường cũ trở về, cũng không có bảo Cửu Đĩnh đem Đào Tiểu Vi ra ngoài.Sắc trời gần tối, Đào Tiểu Vi lúc này mới lưu luyến từ Tú lâu đi ra, một đường chạy đến cửa nối, cẩn thận khép lại cho hảo, nhìn không ra là nàng đã từng đi vào.Thần sắc Nhan Hi lạnh lùng như mọi khi, không hỏi Đào Tiểu Vi đã đi nơi nào đùa nghịch, cũng không có đề cập đến cái gì làm nàng bất an. Như mọi lần cùng dùng cơm, dường như không có chuyện gì phát sinh.