Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 87: Hội nguyên tiêu 2

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Thiên Đồng trừng mắt, đem những điều khẩn cầu của Thiên Sương bức quay về trong bụng, "Lẽ nào ngươi quên quản gia bị giáo huấn như thế nào? Nếu để điện hạ biết ngươi len lén đưa tiểu thư ra ngoài, ngươi không muốn da còn trên người sao.""Quên đi, ta không đi ra." Đào Tiểu Vi tức giận cắt lời Thiên Đồng, tâm tình thoáng cái không vui.Nàng khi nào biến thành tù nhân của Nhan Hi rồi, bị nhốt bên trong phủ chỉ muốn ra ngoài một lần đều làm người khác nơm nớp lo sợ.Ngoại trừ tú lâu, nàng đều không nhớ rõ ngoài phủ có sắc trời như thế nào.Thiên Đồng cũng chú ý thấy Đào Tiểu Vi sắc mặt không hờn giận, thế nhưng biểu tình lại làm cho nàng cùng Thiên sương không dám ồn ào. Tướng mạo Đào Tiểu Vi thực sự xuất chúng, đi ở trên đường, nếu như bị người bất lương để ý, vạn nhất xảy ra cái gì, thất điện hạ chẳng biết sẽ giận dữ đến cỡ nào.Huống chi muốn ra vương phủ cũng không dễ dàng như vậy, bên trong nội viện, ám vệ (bảo vệ ngầm) bảo hộ khắp nơi, chỉ cần ra khỏi tú lâu, lập tức sẽ bị phát hiện, còn muốn thần không biết quỷ không hay trốn ra, chẳng lẽ cho rằng duệ Vương gia Nhan Hi bồi dưỡng ám vệ là để ngồi không sao? Họ y phục hắc sắc, liền mặt đều nồng nặc huyết khí, toàn bộ đều đã từng theo Nhan Hi trên chiến trường vào sinh ra tử mà còn có thể toàn thân trở về nga.Thế nhưng thất điện hạ tựa hồ không thích tiểu thư biết nhiều chuyện phức tạp như vậy, Thiên Đồng cũng biết mà không dám nhiều lời trước mặt Đào Tiểu Vi."Tỷ thông minh như thế, có thể giúp tiểu thư nghĩ cách a?" Thiên Sương can đảm, kiên trì đối diện cầu tình Thiên Đồng, "Tiểu thư đã mười năm không có đi ra ngoài, hiện tại là lễ mừng năm mới, chúng ta đều có cơ hội ra phủ, niềm vui nho nhỏ ấy mà tiểu thư cũng không có được, thật quá thương cảm a."Nhìn Đào Tiểu Vi bóng lưng cô tịch, nàng cả ngày đều chú ý đến đọc sách, kỳ thực không có nghĩa là nàng yêu thích đọc sách, mà là trừ nó ra, nàng thật sự không biết còn có thể làm gì.Đào Tiểu Vi đã không phải là hài tử, chỉ vài món đồ chơi là có thể hài lòng.Tất cả, Thiên Đồng đều nhìn ra, thế nhưng nàng thật sự bất lực.Đây là người duy nhất ngủ trong lòng thất điện hạ, không thể làm gì có nửa điểm sai lầm, nàng cùng Thiên Sương, đều không thể chịu nổi lửa giận của Nhan Hi.

Thiên Đồng
trừng mắt, đem những điều khẩn cầu của Thiên Sương bức quay về trong
bụng, "Lẽ nào ngươi quên quản gia bị giáo huấn như thế nào? Nếu để điện
hạ biết ngươi len lén đưa tiểu thư ra ngoài, ngươi không muốn da còn
trên người sao."

"Quên đi, ta không đi ra." Đào Tiểu Vi tức giận cắt lời Thiên Đồng, tâm tình thoáng cái không vui.

Nàng khi nào biến thành tù nhân
của Nhan Hi rồi, bị nhốt bên trong phủ chỉ muốn ra ngoài một lần đều làm người khác nơm nớp lo sợ.

Ngoại trừ tú lâu, nàng đều không nhớ rõ ngoài phủ có sắc trời như thế nào.

Thiên Đồng cũng chú ý thấy Đào
Tiểu Vi sắc mặt không hờn giận, thế nhưng biểu tình lại làm cho nàng
cùng Thiên sương không dám ồn ào. Tướng mạo Đào Tiểu Vi thực sự xuất
chúng, đi ở trên đường, nếu như bị người bất lương để ý, vạn nhất xảy ra cái gì, thất điện hạ chẳng biết sẽ giận dữ đến cỡ nào.

Huống chi muốn ra vương phủ cũng không dễ dàng như vậy, bên trong nội viện, ám vệ (bảo vệ ngầm) bảo hộ
khắp nơi, chỉ cần ra khỏi tú lâu, lập tức sẽ bị phát hiện, còn muốn thần không biết quỷ không hay trốn ra, chẳng lẽ cho rằng duệ Vương gia Nhan
Hi bồi dưỡng ám vệ là để ngồi không sao? Họ y phục hắc sắc, liền mặt đều nồng nặc huyết khí, toàn bộ đều đã từng theo Nhan Hi trên chiến trường
vào sinh ra tử mà còn có thể toàn thân trở về nga.

Thế nhưng thất điện hạ tựa hồ
không thích tiểu thư biết nhiều chuyện phức tạp như vậy, Thiên Đồng cũng biết mà không dám nhiều lời trước mặt Đào Tiểu Vi.

"Tỷ thông minh như thế, có thể
giúp tiểu thư nghĩ cách a?" Thiên Sương can đảm, kiên trì đối diện cầu
tình Thiên Đồng, "Tiểu thư đã mười năm không có đi ra ngoài, hiện tại là lễ mừng năm mới, chúng ta đều có cơ hội ra phủ, niềm vui nho nhỏ ấy mà
tiểu thư cũng không có được, thật quá thương cảm a."

Nhìn Đào Tiểu Vi bóng lưng cô
tịch, nàng cả ngày đều chú ý đến đọc sách, kỳ thực không có nghĩa là
nàng yêu thích đọc sách, mà là trừ nó ra, nàng thật sự không biết còn
có thể làm gì.

Đào Tiểu Vi đã không phải là hài tử, chỉ vài món đồ chơi là có thể hài lòng.

Tất cả, Thiên Đồng đều nhìn ra, thế nhưng nàng thật sự bất lực.

Đây là người duy nhất ngủ trong
lòng thất điện hạ, không thể làm gì có nửa điểm sai lầm, nàng cùng Thiên Sương, đều không thể chịu nổi lửa giận của Nhan Hi.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Thiên Đồng trừng mắt, đem những điều khẩn cầu của Thiên Sương bức quay về trong bụng, "Lẽ nào ngươi quên quản gia bị giáo huấn như thế nào? Nếu để điện hạ biết ngươi len lén đưa tiểu thư ra ngoài, ngươi không muốn da còn trên người sao.""Quên đi, ta không đi ra." Đào Tiểu Vi tức giận cắt lời Thiên Đồng, tâm tình thoáng cái không vui.Nàng khi nào biến thành tù nhân của Nhan Hi rồi, bị nhốt bên trong phủ chỉ muốn ra ngoài một lần đều làm người khác nơm nớp lo sợ.Ngoại trừ tú lâu, nàng đều không nhớ rõ ngoài phủ có sắc trời như thế nào.Thiên Đồng cũng chú ý thấy Đào Tiểu Vi sắc mặt không hờn giận, thế nhưng biểu tình lại làm cho nàng cùng Thiên sương không dám ồn ào. Tướng mạo Đào Tiểu Vi thực sự xuất chúng, đi ở trên đường, nếu như bị người bất lương để ý, vạn nhất xảy ra cái gì, thất điện hạ chẳng biết sẽ giận dữ đến cỡ nào.Huống chi muốn ra vương phủ cũng không dễ dàng như vậy, bên trong nội viện, ám vệ (bảo vệ ngầm) bảo hộ khắp nơi, chỉ cần ra khỏi tú lâu, lập tức sẽ bị phát hiện, còn muốn thần không biết quỷ không hay trốn ra, chẳng lẽ cho rằng duệ Vương gia Nhan Hi bồi dưỡng ám vệ là để ngồi không sao? Họ y phục hắc sắc, liền mặt đều nồng nặc huyết khí, toàn bộ đều đã từng theo Nhan Hi trên chiến trường vào sinh ra tử mà còn có thể toàn thân trở về nga.Thế nhưng thất điện hạ tựa hồ không thích tiểu thư biết nhiều chuyện phức tạp như vậy, Thiên Đồng cũng biết mà không dám nhiều lời trước mặt Đào Tiểu Vi."Tỷ thông minh như thế, có thể giúp tiểu thư nghĩ cách a?" Thiên Sương can đảm, kiên trì đối diện cầu tình Thiên Đồng, "Tiểu thư đã mười năm không có đi ra ngoài, hiện tại là lễ mừng năm mới, chúng ta đều có cơ hội ra phủ, niềm vui nho nhỏ ấy mà tiểu thư cũng không có được, thật quá thương cảm a."Nhìn Đào Tiểu Vi bóng lưng cô tịch, nàng cả ngày đều chú ý đến đọc sách, kỳ thực không có nghĩa là nàng yêu thích đọc sách, mà là trừ nó ra, nàng thật sự không biết còn có thể làm gì.Đào Tiểu Vi đã không phải là hài tử, chỉ vài món đồ chơi là có thể hài lòng.Tất cả, Thiên Đồng đều nhìn ra, thế nhưng nàng thật sự bất lực.Đây là người duy nhất ngủ trong lòng thất điện hạ, không thể làm gì có nửa điểm sai lầm, nàng cùng Thiên Sương, đều không thể chịu nổi lửa giận của Nhan Hi.

Chương 87: Hội nguyên tiêu 2