Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 119: Thánh chỉ tứ hôn 8
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Thiên Sương đỡ Đào Tiểu Vi đang hoang mang lo sợ trở lại Tú lâu, nhìn nàng thất hồn lạc phách mà ngã một chén trà nóng đưa tới tay nàng."Tiểu thư, người làm sao vậy? là vui mới vậy sao?"Mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt không có mông lung nhìn Thiên Sương, Đào Tiểu Vi ngây ngốc nói, "Thiên Sương, đem tay ngươi cho ta mượn."Ai u! ! !Thiên Sương bưng cánh tay nhảy dựng lên, trên cổ tay trắng nõn mơ hồ hiện ra một loạt dấu hồng hồng."Tiểu thư, vì sao cắn nô tỳ a." Đau quá, Thiên Sương chu môi."Ngươi cũng đau?" Đào Tiểu Vi thất vọng cúi đầu nhìn mặt đất, "Vậy là không phải đang nằm mơ."Đây là kích động gì đây, bất quá, nhìn Đào Tiểu Vi thần sắc thất thường, Thiên Sương cũng không dám nhiều lời, "Tiểu thư, Gia đối với người rất tốt, từ nhỏ xem người như bảo bối mà bảo hộ, ai sau lưng cũng đều suy đoán, một ngày nào đó Gia sẽ danh chính ngôn thuận mà bên cạnh người, chí ít cũng có thể làm trắc phi, hiện tại không phải hoàn mỹ sao? Hoàng thượng tự mình tứ hôn, hơn nữa, người là chính phi, địa vị như mọi người dự định đã tốt hơn rất nhiều a."Thần sắc không có vui vẻ, Đào Tiểu Vi nắm tay thật chặt, "Thiên Sương, tại sao có thể như vậy, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gả cho Vương gia.""Vậy, hiện tại cũng không phải muộn màng gì, không phải ngày mai sẽ kết hôn, hơn nữa Vương gia là người rất quen thuộc, người nên lợi dụng trước đại hôn chậm rãi thích ứng, rất nhanh người sẽ nghĩ gả cho Vương gia chúng ta thật sự là chuyện rất tốt." Thiên Sương đang bưng mặt cười toe toét."Thực sự có thể chứ?" Nàng ghé vào bàn chống tay lên mặt, híp mắt nhỏ giọng nói, "Ta nghĩ cũng là lạ, ta cùng Vương gia cư nhiên bị hoàng thượng tứ hôn? Người xấu biến thành trượng phu, ta biến thành Vương phi?" Nàng đột nhiên dùng sức tháo xuống mái tóc dài thắt trên đầu, ngọc sai trâm gài tóc đều rơi trên mặt đất, "Ta không tiếp thụ được, ta vô pháp tưởng tượng, trời ạ, ai tới lay tỉnh ta, đó là mộng, nhất định điều không phải thực sự."Thiên Sương càng hoảng sợ nàng vội vã hô gọi tên tỷ tỷ, Thiên Đồng từ ngoài tú lâu chạy vào, nắm tay nhỏ bé lạnh lẽo của Đào Tiểu Vi, "Tiểu thư, người làm sao vậy? Tóc làm sao vậy? Đừng sợ, cho nô tỳ xem."Tiểu cô nương ôm chầm lấy thắt lưng Thiên Đồng, oa oa một tiếng khóc lớn lên, "Bọn họ muốn ta gả cho Người xấu, ta.. ta, ta sợ a!"
Thiên Sương đỡ Đào Tiểu Vi đang hoang mang lo sợ trở lại Tú lâu, nhìn nàng thất hồn
lạc phách mà ngã một chén trà nóng đưa tới tay nàng."Tiểu thư, người làm sao vậy? là vui mới vậy sao?"
Mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt không
có mông lung nhìn Thiên Sương, Đào Tiểu Vi ngây ngốc nói, "Thiên Sương,
đem tay ngươi cho ta mượn."
Ai u! ! !
Thiên Sương bưng cánh tay nhảy dựng lên, trên cổ tay trắng nõn mơ hồ hiện ra một loạt dấu hồng hồng.
"Tiểu thư, vì sao cắn nô tỳ a." Đau quá, Thiên Sương chu môi.
"Ngươi cũng đau?" Đào Tiểu Vi thất vọng cúi đầu nhìn mặt đất, "Vậy là không phải đang nằm mơ."
Đây là kích động gì đây, bất
quá, nhìn Đào Tiểu Vi thần sắc thất thường, Thiên Sương cũng không dám
nhiều lời, "Tiểu thư, Gia đối với người rất tốt, từ nhỏ xem người như
bảo bối mà bảo hộ, ai sau lưng cũng đều suy đoán, một ngày nào đó Gia sẽ danh chính ngôn thuận mà bên cạnh người, chí ít cũng có thể làm trắc
phi, hiện tại không phải hoàn mỹ sao? Hoàng thượng tự mình tứ hôn, hơn
nữa, người là chính phi, địa vị như mọi người dự định đã tốt hơn rất
nhiều a."
Thần sắc không có vui vẻ, Đào
Tiểu Vi nắm tay thật chặt, "Thiên Sương, tại sao có thể như vậy, ta cho
tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gả cho Vương gia."
"Vậy, hiện tại cũng không phải
muộn màng gì, không phải ngày mai sẽ kết hôn, hơn nữa Vương gia là người rất quen thuộc, người nên lợi dụng trước đại hôn chậm rãi thích ứng,
rất nhanh người sẽ nghĩ gả cho Vương gia chúng ta thật sự là chuyện rất
tốt." Thiên Sương đang bưng mặt cười toe toét.
"Thực sự có thể chứ?" Nàng ghé
vào bàn chống tay lên mặt, híp mắt nhỏ giọng nói, "Ta nghĩ cũng là lạ,
ta cùng Vương gia cư nhiên bị hoàng thượng tứ hôn? Người xấu biến thành
trượng phu, ta biến thành Vương phi?" Nàng đột nhiên dùng sức tháo xuống mái tóc dài thắt trên đầu, ngọc sai trâm gài tóc đều rơi trên mặt đất,
"Ta không tiếp thụ được, ta vô pháp tưởng tượng, trời ạ, ai tới lay tỉnh ta, đó là mộng, nhất định điều không phải thực sự."
Thiên Sương càng hoảng sợ nàng vội vã hô gọi tên tỷ tỷ, Thiên Đồng từ ngoài tú lâu chạy vào, nắm tay nhỏ bé lạnh lẽo của Đào Tiểu Vi, "Tiểu thư, người làm sao vậy? Tóc làm sao vậy? Đừng sợ, cho nô tỳ xem."
Tiểu cô nương ôm chầm lấy thắt
lưng Thiên Đồng, oa oa một tiếng khóc lớn lên, "Bọn họ muốn ta gả cho
Người xấu, ta.. ta, ta sợ a!"
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Thiên Sương đỡ Đào Tiểu Vi đang hoang mang lo sợ trở lại Tú lâu, nhìn nàng thất hồn lạc phách mà ngã một chén trà nóng đưa tới tay nàng."Tiểu thư, người làm sao vậy? là vui mới vậy sao?"Mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt không có mông lung nhìn Thiên Sương, Đào Tiểu Vi ngây ngốc nói, "Thiên Sương, đem tay ngươi cho ta mượn."Ai u! ! !Thiên Sương bưng cánh tay nhảy dựng lên, trên cổ tay trắng nõn mơ hồ hiện ra một loạt dấu hồng hồng."Tiểu thư, vì sao cắn nô tỳ a." Đau quá, Thiên Sương chu môi."Ngươi cũng đau?" Đào Tiểu Vi thất vọng cúi đầu nhìn mặt đất, "Vậy là không phải đang nằm mơ."Đây là kích động gì đây, bất quá, nhìn Đào Tiểu Vi thần sắc thất thường, Thiên Sương cũng không dám nhiều lời, "Tiểu thư, Gia đối với người rất tốt, từ nhỏ xem người như bảo bối mà bảo hộ, ai sau lưng cũng đều suy đoán, một ngày nào đó Gia sẽ danh chính ngôn thuận mà bên cạnh người, chí ít cũng có thể làm trắc phi, hiện tại không phải hoàn mỹ sao? Hoàng thượng tự mình tứ hôn, hơn nữa, người là chính phi, địa vị như mọi người dự định đã tốt hơn rất nhiều a."Thần sắc không có vui vẻ, Đào Tiểu Vi nắm tay thật chặt, "Thiên Sương, tại sao có thể như vậy, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gả cho Vương gia.""Vậy, hiện tại cũng không phải muộn màng gì, không phải ngày mai sẽ kết hôn, hơn nữa Vương gia là người rất quen thuộc, người nên lợi dụng trước đại hôn chậm rãi thích ứng, rất nhanh người sẽ nghĩ gả cho Vương gia chúng ta thật sự là chuyện rất tốt." Thiên Sương đang bưng mặt cười toe toét."Thực sự có thể chứ?" Nàng ghé vào bàn chống tay lên mặt, híp mắt nhỏ giọng nói, "Ta nghĩ cũng là lạ, ta cùng Vương gia cư nhiên bị hoàng thượng tứ hôn? Người xấu biến thành trượng phu, ta biến thành Vương phi?" Nàng đột nhiên dùng sức tháo xuống mái tóc dài thắt trên đầu, ngọc sai trâm gài tóc đều rơi trên mặt đất, "Ta không tiếp thụ được, ta vô pháp tưởng tượng, trời ạ, ai tới lay tỉnh ta, đó là mộng, nhất định điều không phải thực sự."Thiên Sương càng hoảng sợ nàng vội vã hô gọi tên tỷ tỷ, Thiên Đồng từ ngoài tú lâu chạy vào, nắm tay nhỏ bé lạnh lẽo của Đào Tiểu Vi, "Tiểu thư, người làm sao vậy? Tóc làm sao vậy? Đừng sợ, cho nô tỳ xem."Tiểu cô nương ôm chầm lấy thắt lưng Thiên Đồng, oa oa một tiếng khóc lớn lên, "Bọn họ muốn ta gả cho Người xấu, ta.. ta, ta sợ a!"