Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 120: Thánh chỉ tứ hôn 9

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cả ngày nay nàng bị áp lực, sợ hãi, ngạc nhiên rồi bất an không thể tin được, tất cả đều theo tiếng khóc mà phát tiết ra ngoài. Bụng Thiên Đồng thấm ướt một mảng nước mắt Đào Tiểu Vi đều rơi trên áo nàng, nàng cũng không nhẫn tâm đẩy ra, đưa mắt với Thiên Sương ý bảo nàng giữ cửa, nghìn vạn lần không nên để người ngoài nhìn tới.Để tùy ý Đào Tiểu Vi nàng phát tiết tâm tình, Thiên Sương chỉ là nhẹ nhàng dùng lược chảy lại tóc dài, vỗ nhẹ lưng nàng, tránh để nàng bởi vì kích động mà không thuận khí.Dần dần, từ gào khóc chuyển sang khóc nức nở, Thiên Đồng nâng Đào Tiểu Vi đi tới bên giường, bỏ xuống đôi hài, "Khóc sẽ tốt? Vậy nghỉ ngơi một hồi, nô tỳ đi trù phòng gọi bọn hắn làm mấy món tiểu thư thích ăn."Buông ra cánh tay đang ôm chặt thắt lưng Thiên Đồng, Đào Tiểu Vi mệt mỏi rã rời ngáp một cái, mắt sưng như quả đào, nhẹ nhàng ứng một tiếng rồi chui vào chăn, chỉ chốc lát, nàng đã ngủ.Thiên Sương cùng Thiên Đồng nhẹ nhàng đi khỏi."Tỷ, tiểu thư thế nào lại phản ứng như vậy? Nàng có phải là không vui khi gả cho Gia a?"Thiên Đồng liếc mắt trừng muội muội, ngón tay chỉ chỉ của nàng mi tâm, "Nói ngươi nhiều lần, quản cái miệng lại, họa là từ trong miệng mà ra, biết chưa?""Thế nhưng, tỷ xem tiểu thư khóc thương tâm như vậy." Thiên Sương ủy khuất xoa xoa cái trán, bị chỉ thật là đau a, tỷ tỷ thật khó chơi.Thở dài, Thiên Đồng bất đắc dĩ nhìn muội muội nói, "Ngươi biết cái gì? Tiểu thư hiện tại chỉ là không quen có biến đổi mà thôi, lần này cùng mấy lần trước không giống, nha hoàn biến thành tiểu thư tuy rằng là biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng sinh hoạt của tiểu thư cũng không có đổi, thế nhưng lần này, tiểu thư biến thành Vương phi, đối nàng mà nói đó là một thay đổi rất lớn, bất an cũng là bình thường, qua một thời gian thì tốt rồi."Thiên Sương nghe cũng không hiểu lắm, định hỏi lại vài câu, Thiên Đồng đã nhịn không được mà mắng, "Ngươi chỉ cần để ý hầu hạ tốt chủ tử, nhàn rỗi ít nói lại mà làm hết phận sự của bản thân, chuyện Gia cùng tiểu thư không phải chuyện chúng ta bàn tán."... . . . .Đào Tiểu Vi một mình dùng bữa tối, không biết vì sao Nhan Hi sau khi tiếp thánh chỉ, cả ngày nay đến cái bóng cũng không thấy, vậy cũng tốt gián tiếp khỏi làm cả hai người gặp mặt thêm xấu hổ. Hiện tại nàng chỉ có mục đích là dùng bữa, nàng cũng không hỏi thăm hành tung hắn, tạm thời để chuyện tứ hôn sang một bên.

Cả ngày nay
nàng bị áp lực, sợ hãi, ngạc nhiên rồi bất an không thể tin được, tất cả đều theo tiếng khóc mà phát tiết ra ngoài. Bụng Thiên Đồng thấm ướt một mảng nước mắt Đào Tiểu Vi đều rơi trên áo nàng, nàng cũng không nhẫn
tâm đẩy ra, đưa mắt với Thiên Sương ý bảo nàng giữ cửa, nghìn vạn lần
không nên để người ngoài nhìn tới.

Để tùy ý Đào Tiểu Vi nàng phát
tiết tâm tình, Thiên Sương chỉ là nhẹ nhàng dùng lược chảy lại tóc dài,
vỗ nhẹ lưng nàng, tránh để nàng bởi vì kích động mà không thuận khí.

Dần dần, từ gào khóc chuyển sang khóc nức nở, Thiên Đồng nâng Đào Tiểu Vi đi tới bên giường, bỏ xuống
đôi hài, "Khóc sẽ tốt? Vậy nghỉ ngơi một hồi, nô tỳ đi trù phòng gọi bọn hắn làm mấy món tiểu thư thích ăn."

Buông ra cánh tay đang ôm chặt
thắt lưng Thiên Đồng, Đào Tiểu Vi mệt mỏi rã rời ngáp một cái, mắt sưng
như quả đào, nhẹ nhàng ứng một tiếng rồi chui vào chăn, chỉ chốc lát,
nàng đã ngủ.

Thiên Sương cùng Thiên Đồng nhẹ nhàng đi khỏi.

"Tỷ, tiểu thư thế nào lại phản ứng như vậy? Nàng có phải là không vui khi gả cho Gia a?"

Thiên Đồng liếc mắt trừng muội
muội, ngón tay chỉ chỉ của nàng mi tâm, "Nói ngươi nhiều lần, quản cái
miệng lại, họa là từ trong miệng mà ra, biết chưa?"

"Thế nhưng, tỷ xem tiểu thư khóc thương tâm như vậy." Thiên Sương ủy khuất xoa xoa cái trán, bị chỉ thật là đau a, tỷ tỷ thật khó chơi.

Thở dài, Thiên Đồng bất đắc dĩ
nhìn muội muội nói, "Ngươi biết cái gì? Tiểu thư hiện tại chỉ là không
quen có biến đổi mà thôi, lần này cùng mấy lần trước không giống, nha
hoàn biến thành tiểu thư tuy rằng là biến đổi nghiêng trời lệch đất,
nhưng sinh hoạt của tiểu thư cũng không có đổi, thế nhưng lần này, tiểu
thư biến thành Vương phi, đối nàng mà nói đó là một thay đổi rất lớn,
bất an cũng là bình thường, qua một thời gian thì tốt rồi."

Thiên Sương nghe cũng không hiểu lắm, định hỏi lại vài câu, Thiên Đồng đã nhịn không được mà mắng,
"Ngươi chỉ cần để ý hầu hạ tốt chủ tử, nhàn rỗi ít nói lại mà làm hết
phận sự của bản thân, chuyện Gia cùng tiểu thư không phải chuyện chúng
ta bàn tán."

... . . . .

Đào Tiểu Vi một mình dùng bữa tối, không biết vì sao Nhan Hi sau khi tiếp thánh chỉ, cả ngày nay đến cái
bóng cũng không thấy, vậy cũng tốt gián tiếp khỏi làm cả hai người gặp
mặt thêm xấu hổ. Hiện tại nàng chỉ có mục đích là dùng bữa, nàng cũng
không hỏi thăm hành tung hắn, tạm thời để chuyện tứ hôn sang một bên.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cả ngày nay nàng bị áp lực, sợ hãi, ngạc nhiên rồi bất an không thể tin được, tất cả đều theo tiếng khóc mà phát tiết ra ngoài. Bụng Thiên Đồng thấm ướt một mảng nước mắt Đào Tiểu Vi đều rơi trên áo nàng, nàng cũng không nhẫn tâm đẩy ra, đưa mắt với Thiên Sương ý bảo nàng giữ cửa, nghìn vạn lần không nên để người ngoài nhìn tới.Để tùy ý Đào Tiểu Vi nàng phát tiết tâm tình, Thiên Sương chỉ là nhẹ nhàng dùng lược chảy lại tóc dài, vỗ nhẹ lưng nàng, tránh để nàng bởi vì kích động mà không thuận khí.Dần dần, từ gào khóc chuyển sang khóc nức nở, Thiên Đồng nâng Đào Tiểu Vi đi tới bên giường, bỏ xuống đôi hài, "Khóc sẽ tốt? Vậy nghỉ ngơi một hồi, nô tỳ đi trù phòng gọi bọn hắn làm mấy món tiểu thư thích ăn."Buông ra cánh tay đang ôm chặt thắt lưng Thiên Đồng, Đào Tiểu Vi mệt mỏi rã rời ngáp một cái, mắt sưng như quả đào, nhẹ nhàng ứng một tiếng rồi chui vào chăn, chỉ chốc lát, nàng đã ngủ.Thiên Sương cùng Thiên Đồng nhẹ nhàng đi khỏi."Tỷ, tiểu thư thế nào lại phản ứng như vậy? Nàng có phải là không vui khi gả cho Gia a?"Thiên Đồng liếc mắt trừng muội muội, ngón tay chỉ chỉ của nàng mi tâm, "Nói ngươi nhiều lần, quản cái miệng lại, họa là từ trong miệng mà ra, biết chưa?""Thế nhưng, tỷ xem tiểu thư khóc thương tâm như vậy." Thiên Sương ủy khuất xoa xoa cái trán, bị chỉ thật là đau a, tỷ tỷ thật khó chơi.Thở dài, Thiên Đồng bất đắc dĩ nhìn muội muội nói, "Ngươi biết cái gì? Tiểu thư hiện tại chỉ là không quen có biến đổi mà thôi, lần này cùng mấy lần trước không giống, nha hoàn biến thành tiểu thư tuy rằng là biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng sinh hoạt của tiểu thư cũng không có đổi, thế nhưng lần này, tiểu thư biến thành Vương phi, đối nàng mà nói đó là một thay đổi rất lớn, bất an cũng là bình thường, qua một thời gian thì tốt rồi."Thiên Sương nghe cũng không hiểu lắm, định hỏi lại vài câu, Thiên Đồng đã nhịn không được mà mắng, "Ngươi chỉ cần để ý hầu hạ tốt chủ tử, nhàn rỗi ít nói lại mà làm hết phận sự của bản thân, chuyện Gia cùng tiểu thư không phải chuyện chúng ta bàn tán."... . . . .Đào Tiểu Vi một mình dùng bữa tối, không biết vì sao Nhan Hi sau khi tiếp thánh chỉ, cả ngày nay đến cái bóng cũng không thấy, vậy cũng tốt gián tiếp khỏi làm cả hai người gặp mặt thêm xấu hổ. Hiện tại nàng chỉ có mục đích là dùng bữa, nàng cũng không hỏi thăm hành tung hắn, tạm thời để chuyện tứ hôn sang một bên.

Chương 120: Thánh chỉ tứ hôn 9