Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 132: Phong ba đã tới 11
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Thiên Đồng bưng một chậu nước nóng từ nội viện đi tới, thật xa đã trông thấy quản gia cười tủm tỉm ngồi chồm hổm ở gốc cây, mặt nàng đỏ lên, làm như không phát hiện, cúi đầu bước nhanh đi qua."Thiên Đồng? Lại đây!" Quản gia mắt sắc bén hướng về phía tiểu nha hoàn vẫy tay.Đến gần, Thiên Đồng mới chú ý tới, nguyên lai quản gia không phải trốn ở phía sau cây, lúc này mới thản nhiên, cúi người chào hỏi, "Quản gia hảo.""Đây là nước đưa cho tiểu thư sao?""Bẩm quản gia, tiểu thư bị thương, Vương gia lệnh ta chuẩn bị nước sôi, lau mồ hôi."Quản gia giật mình đứng lên, "Cái gì? Tiểu thư? Chuyện gì xảy ra?" Nữa chừng hắn mới chú ý nữa câu nói sau của Thiên Đồng, "Ngươi nói Vương gia đang ở tú lâu?"Thiên Đồng kỳ quái gật đầu, "Vương gia cùng tiểu thư dùng bữa trưa tại tú lâu, sau lại đọc sách ở đó.""Thế nhưng người gác cổng bên kia nói, Gia buổi sáng sau khi rời khỏi đây, cũng không thấy trở về a, đúng là nô tài mắt bị mù, thiếu chút nữa làm lỡ đại sự." Quản gia vội vã đứng lên, bước nhanh đến tú lâu, trong miệng lầm bầm, "Chỉ cần Gia ở đây, tất cả sẽ ổn, lão Thiên phù hộ ta a, ngày hôm nay quạ đen kêu tại cửa là chim khách, chén trà bị ngã cũng không phải điều xấu, là ta lẩm cẩm đi."Thiên Đồng một mực hầu hạ trong tú lâu, phòng khách bên kia ầm ĩ nàng cũng không biết, đi theo phía sau quản gia, nàng chỉ cảm thấy lão nhân này ngày hôm nay nói nhiều, mà lời hắn nói thì nữa chữ cũng không hiểu.Trong tú lâu, Nhan Hi sắc mặt âm trầm xử lý vết thương cho Đào Tiểu Vi, cổ tay nổi gân xanh cho dù dùng nội lực lớn giúp nàng thông huyết mạch nhưng cũng vô pháp tiêu trừ đau đớn, Nhan Hi không thể làm gì khác hơn là dùng tay mềm nhẹ giúp nàng xoa bóp, bất quá đối với nàng cũng không đau dữ dội nữa.Đào Tiểu Vi len lén lè đầu lưỡi hồng phấn, không dám nói lời nào, nửa năm nàng mới lại leo lên cây chơi một lần, vậy mà, đã bị Nhan Hi phát hiện.Bất quá ngày hôm nay xác thực nguy hiểm, nếu không phải ám vệ thủ hộ quanh nàng, nàng mới có thể được cứu kịp thời, miễn cho số phận bi thảm cho cái mông. Bất quá cũng là thảm, còn chưa đứng vững đã thấy Nhan Hi mặt đen lại, từ ngoài bờ tường tiến vào vừa vặn đỡ lấy nàng.
Thiên Đồng bưng một chậu nước nóng từ nội viện đi tới, thật xa đã trông thấy quản gia cười tủm tỉm ngồi chồm hổm ở gốc cây, mặt nàng đỏ lên, làm như không phát hiện, cúi đầu bước nhanh đi qua.
"Thiên Đồng? Lại đây!" Quản gia mắt sắc bén hướng về phía tiểu nha hoàn vẫy tay.
Đến gần, Thiên Đồng mới chú ý
tới, nguyên lai quản gia không phải trốn ở phía sau cây, lúc này mới
thản nhiên, cúi người chào hỏi, "Quản gia hảo."
"Đây là nước đưa cho tiểu thư sao?"
"Bẩm quản gia, tiểu thư bị thương, Vương gia lệnh ta chuẩn bị nước sôi, lau mồ hôi."
Quản gia giật mình đứng lên,
"Cái gì? Tiểu thư? Chuyện gì xảy ra?" Nữa chừng hắn mới chú ý nữa câu
nói sau của Thiên Đồng, "Ngươi nói Vương gia đang ở tú lâu?"
Thiên Đồng kỳ quái gật đầu, "Vương gia cùng tiểu thư dùng bữa trưa tại tú lâu, sau lại đọc sách ở đó."
"Thế nhưng người gác cổng bên
kia nói, Gia buổi sáng sau khi rời khỏi đây, cũng không thấy trở về a,
đúng là nô tài mắt bị mù, thiếu chút nữa làm lỡ đại sự." Quản gia vội vã đứng lên, bước nhanh đến tú lâu, trong miệng lầm bầm, "Chỉ cần Gia ở
đây, tất cả sẽ ổn, lão Thiên phù hộ ta a, ngày hôm nay quạ đen kêu tại
cửa là chim khách, chén trà bị ngã cũng không phải điều xấu, là ta lẩm
cẩm đi."
Thiên Đồng một mực hầu hạ trong
tú lâu, phòng khách bên kia ầm ĩ nàng cũng không biết, đi theo phía sau
quản gia, nàng chỉ cảm thấy lão nhân này ngày hôm nay nói nhiều, mà lời
hắn nói thì nữa chữ cũng không hiểu.
Trong tú lâu, Nhan Hi sắc mặt âm trầm xử lý vết thương cho Đào Tiểu Vi, cổ tay nổi gân xanh cho dù dùng
nội lực lớn giúp nàng thông huyết mạch nhưng cũng vô pháp tiêu trừ đau
đớn, Nhan Hi không thể làm gì khác hơn là dùng tay mềm nhẹ giúp nàng xoa bóp, bất quá đối với nàng cũng không đau dữ dội nữa.
Đào Tiểu Vi len lén lè đầu lưỡi
hồng phấn, không dám nói lời nào, nửa năm nàng mới lại leo lên cây chơi
một lần, vậy mà, đã bị Nhan Hi phát hiện.
Bất quá ngày hôm nay xác thực
nguy hiểm, nếu không phải ám vệ thủ hộ quanh nàng, nàng mới có thể được
cứu kịp thời, miễn cho số phận bi thảm cho cái mông. Bất quá cũng là
thảm, còn chưa đứng vững đã thấy Nhan Hi mặt đen lại, từ ngoài bờ tường
tiến vào vừa vặn đỡ lấy nàng.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Thiên Đồng bưng một chậu nước nóng từ nội viện đi tới, thật xa đã trông thấy quản gia cười tủm tỉm ngồi chồm hổm ở gốc cây, mặt nàng đỏ lên, làm như không phát hiện, cúi đầu bước nhanh đi qua."Thiên Đồng? Lại đây!" Quản gia mắt sắc bén hướng về phía tiểu nha hoàn vẫy tay.Đến gần, Thiên Đồng mới chú ý tới, nguyên lai quản gia không phải trốn ở phía sau cây, lúc này mới thản nhiên, cúi người chào hỏi, "Quản gia hảo.""Đây là nước đưa cho tiểu thư sao?""Bẩm quản gia, tiểu thư bị thương, Vương gia lệnh ta chuẩn bị nước sôi, lau mồ hôi."Quản gia giật mình đứng lên, "Cái gì? Tiểu thư? Chuyện gì xảy ra?" Nữa chừng hắn mới chú ý nữa câu nói sau của Thiên Đồng, "Ngươi nói Vương gia đang ở tú lâu?"Thiên Đồng kỳ quái gật đầu, "Vương gia cùng tiểu thư dùng bữa trưa tại tú lâu, sau lại đọc sách ở đó.""Thế nhưng người gác cổng bên kia nói, Gia buổi sáng sau khi rời khỏi đây, cũng không thấy trở về a, đúng là nô tài mắt bị mù, thiếu chút nữa làm lỡ đại sự." Quản gia vội vã đứng lên, bước nhanh đến tú lâu, trong miệng lầm bầm, "Chỉ cần Gia ở đây, tất cả sẽ ổn, lão Thiên phù hộ ta a, ngày hôm nay quạ đen kêu tại cửa là chim khách, chén trà bị ngã cũng không phải điều xấu, là ta lẩm cẩm đi."Thiên Đồng một mực hầu hạ trong tú lâu, phòng khách bên kia ầm ĩ nàng cũng không biết, đi theo phía sau quản gia, nàng chỉ cảm thấy lão nhân này ngày hôm nay nói nhiều, mà lời hắn nói thì nữa chữ cũng không hiểu.Trong tú lâu, Nhan Hi sắc mặt âm trầm xử lý vết thương cho Đào Tiểu Vi, cổ tay nổi gân xanh cho dù dùng nội lực lớn giúp nàng thông huyết mạch nhưng cũng vô pháp tiêu trừ đau đớn, Nhan Hi không thể làm gì khác hơn là dùng tay mềm nhẹ giúp nàng xoa bóp, bất quá đối với nàng cũng không đau dữ dội nữa.Đào Tiểu Vi len lén lè đầu lưỡi hồng phấn, không dám nói lời nào, nửa năm nàng mới lại leo lên cây chơi một lần, vậy mà, đã bị Nhan Hi phát hiện.Bất quá ngày hôm nay xác thực nguy hiểm, nếu không phải ám vệ thủ hộ quanh nàng, nàng mới có thể được cứu kịp thời, miễn cho số phận bi thảm cho cái mông. Bất quá cũng là thảm, còn chưa đứng vững đã thấy Nhan Hi mặt đen lại, từ ngoài bờ tường tiến vào vừa vặn đỡ lấy nàng.