Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 153: Nụ cười của Nhan Hi
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đi đến gần là một nữ nhân mặc váy hắc sắc, đầu che hắc sa, cả đôi mắt cũng không thấy được, vì bị cành cây rậm rạp che phủ.Từ dáng người nàng yểu điệu thanh thoát có thể nhận rõ đây là một nử tử trẻ tuổi, bước đi nhẹ nhàng dùng khinh công bay giữa không trung như, dĩ nhiên không thể so với tốc độ của ngựa.Nàng cũng là hướng dấu tích của xe ngựa mà truy, mỗi khi đi tới chỗ ngoặc của dấu xe, nàng còn không quên khắc lại ấn ký trên cây cối bên cạnh.Xem ra muốn làm hoàng tước cũng không chỉ có một mình thất điện hạ."Người xấu, những người này là ai?" Đào Tiểu Vi thanh âm cũng phóng thấp xuống, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn trái phải, nàng rất sợ sẽ bị một người nào đó cũng đang ẩn mình phát hiện được.Nội thị đều bị Nhan Hi phái ra làm mồi dụ, hiện tại bên cạnh nàng cũng chỉ có một mình Nhan Hi, Đào Tiểu Vi cũng không muốn lần nữa trở thành con mồi bị một đám người không biết thiện ác lại đuổi bắt."Đừng sợ, đều là bọn mèo ba chân, nếu như ta đoán không sai, phía sau hẳn là còn có không ít người đâu, Vi Vi, chúng ta ngay trên cây này chờ, một hồi bọn họ đều chạy qua đây, chúng ta sẽ trở lại Liêu thành." Nhan Hi bỗng nhiên nhe răng cười hồn nhiên mà tà tà.Hắn cho tới bây giờ chưa từng dùng nụ cười ôn cùng như vậy, giống như một đứa trẻ hứng thú sắp nhìn thấy kết quả trò chơi do mình tạo ra, như kẻ trộm lôi kéo Đào Tiểu Vi cùng thưởng thức trò tự biên tự diễn.Đào Tiểu Vi mấy ngày nay chịu không ít kinh hách, hiện tại nàng cũng không tiếp thu được dáng cười này của Nhan Hi, mắt to chớp chớp, nàng nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú hỏi, "Ngươi không phải Nhan Hi đúng không, ngươi là một tên giang hồ lãng tử dịch dung thành Duệ vương gia nhân lúc ta không chú ý đem Người xấu đi đánh tráo, sau đó dịch dung thành hắn ở bên cạnh ta."Tay nhỏ bé vươn ra nhéo nhéo mặt Nhan Hi, mong muốn có thể giống như miêu tả trong sách nàng đã từng đọc qua, nắm nắm kéo kéo tìm ra sơ hở của mặt nạ.Nhan Hi dùng hai chân trụ trên thân cây, duy trì thân thể cân bằng, hắn vươn ra bàn tay to đem hai tay Đào Tiểu Vi trở về giam cầm trong ngực tránh khỏi gương mặt lại bị "độc hại", "Rất đau nga, Vi Vi rất xấu, biết rõ là ta, ngươi còn xuống tay nặng như vậy."Đào Tiểu Vi hầu như bị dọa đến phát khóc, tiếng nói nghẹn ngào, "Người xấu, ngươi làm sao vậy, vừa rồi bị gì sao? ở đâu đau nói cho ta biết, ta xoa xoa nhu nhu cho ngươi, ta van ngươi mau khôi phục như bình thường a."
Đi đến gần là một nữ nhân mặc váy hắc sắc, đầu che hắc sa, cả đôi mắt cũng không thấy được, vì bị cành cây rậm rạp che phủ.
Từ dáng người nàng yểu điệu
thanh thoát có thể nhận rõ đây là một nử tử trẻ tuổi, bước đi nhẹ nhàng
dùng khinh công bay giữa không trung như, dĩ nhiên không thể so với tốc
độ của ngựa.
Nàng cũng là hướng dấu tích của
xe ngựa mà truy, mỗi khi đi tới chỗ ngoặc của dấu xe, nàng còn không
quên khắc lại ấn ký trên cây cối bên cạnh.
Xem ra muốn làm hoàng tước cũng không chỉ có một mình thất điện hạ.
"Người xấu, những người này là
ai?" Đào Tiểu Vi thanh âm cũng phóng thấp xuống, thỉnh thoảng cảnh giác
nhìn trái phải, nàng rất sợ sẽ bị một người nào đó cũng đang ẩn mình
phát hiện được.
Nội thị đều bị Nhan Hi phái ra
làm mồi dụ, hiện tại bên cạnh nàng cũng chỉ có một mình Nhan Hi, Đào
Tiểu Vi cũng không muốn lần nữa trở thành con mồi bị một đám người không biết thiện ác lại đuổi bắt.
"Đừng sợ, đều là bọn mèo ba
chân, nếu như ta đoán không sai, phía sau hẳn là còn có không ít người
đâu, Vi Vi, chúng ta ngay trên cây này chờ, một hồi bọn họ đều chạy qua
đây, chúng ta sẽ trở lại Liêu thành." Nhan Hi bỗng nhiên nhe răng cười
hồn nhiên mà tà tà.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng
dùng nụ cười ôn cùng như vậy, giống như một đứa trẻ hứng thú sắp nhìn
thấy kết quả trò chơi do mình tạo ra, như kẻ trộm lôi kéo Đào Tiểu Vi
cùng thưởng thức trò tự biên tự diễn.
Đào Tiểu Vi mấy ngày nay chịu
không ít kinh hách, hiện tại nàng cũng không tiếp thu được dáng cười này của Nhan Hi, mắt to chớp chớp, nàng nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn chăm
chú hỏi, "Ngươi không phải Nhan Hi đúng không, ngươi là một tên giang hồ lãng tử dịch dung thành Duệ vương gia nhân lúc ta không chú ý đem Người xấu đi đánh tráo, sau đó dịch dung thành hắn ở bên cạnh ta."
Tay nhỏ bé vươn ra nhéo nhéo mặt Nhan Hi, mong muốn có thể giống như miêu tả trong sách nàng đã từng đọc qua, nắm nắm kéo kéo tìm ra sơ hở của mặt nạ.
Nhan Hi dùng hai chân trụ trên
thân cây, duy trì thân thể cân bằng, hắn vươn ra bàn tay to đem hai tay
Đào Tiểu Vi trở về giam cầm trong ngực tránh khỏi gương mặt lại bị "độc
hại", "Rất đau nga, Vi Vi rất xấu, biết rõ là ta, ngươi còn xuống tay
nặng như vậy."
Đào Tiểu Vi hầu như bị dọa đến
phát khóc, tiếng nói nghẹn ngào, "Người xấu, ngươi làm sao vậy, vừa rồi
bị gì sao? ở đâu đau nói cho ta biết, ta xoa xoa nhu nhu cho ngươi, ta
van ngươi mau khôi phục như bình thường a."
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đi đến gần là một nữ nhân mặc váy hắc sắc, đầu che hắc sa, cả đôi mắt cũng không thấy được, vì bị cành cây rậm rạp che phủ.Từ dáng người nàng yểu điệu thanh thoát có thể nhận rõ đây là một nử tử trẻ tuổi, bước đi nhẹ nhàng dùng khinh công bay giữa không trung như, dĩ nhiên không thể so với tốc độ của ngựa.Nàng cũng là hướng dấu tích của xe ngựa mà truy, mỗi khi đi tới chỗ ngoặc của dấu xe, nàng còn không quên khắc lại ấn ký trên cây cối bên cạnh.Xem ra muốn làm hoàng tước cũng không chỉ có một mình thất điện hạ."Người xấu, những người này là ai?" Đào Tiểu Vi thanh âm cũng phóng thấp xuống, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn trái phải, nàng rất sợ sẽ bị một người nào đó cũng đang ẩn mình phát hiện được.Nội thị đều bị Nhan Hi phái ra làm mồi dụ, hiện tại bên cạnh nàng cũng chỉ có một mình Nhan Hi, Đào Tiểu Vi cũng không muốn lần nữa trở thành con mồi bị một đám người không biết thiện ác lại đuổi bắt."Đừng sợ, đều là bọn mèo ba chân, nếu như ta đoán không sai, phía sau hẳn là còn có không ít người đâu, Vi Vi, chúng ta ngay trên cây này chờ, một hồi bọn họ đều chạy qua đây, chúng ta sẽ trở lại Liêu thành." Nhan Hi bỗng nhiên nhe răng cười hồn nhiên mà tà tà.Hắn cho tới bây giờ chưa từng dùng nụ cười ôn cùng như vậy, giống như một đứa trẻ hứng thú sắp nhìn thấy kết quả trò chơi do mình tạo ra, như kẻ trộm lôi kéo Đào Tiểu Vi cùng thưởng thức trò tự biên tự diễn.Đào Tiểu Vi mấy ngày nay chịu không ít kinh hách, hiện tại nàng cũng không tiếp thu được dáng cười này của Nhan Hi, mắt to chớp chớp, nàng nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú hỏi, "Ngươi không phải Nhan Hi đúng không, ngươi là một tên giang hồ lãng tử dịch dung thành Duệ vương gia nhân lúc ta không chú ý đem Người xấu đi đánh tráo, sau đó dịch dung thành hắn ở bên cạnh ta."Tay nhỏ bé vươn ra nhéo nhéo mặt Nhan Hi, mong muốn có thể giống như miêu tả trong sách nàng đã từng đọc qua, nắm nắm kéo kéo tìm ra sơ hở của mặt nạ.Nhan Hi dùng hai chân trụ trên thân cây, duy trì thân thể cân bằng, hắn vươn ra bàn tay to đem hai tay Đào Tiểu Vi trở về giam cầm trong ngực tránh khỏi gương mặt lại bị "độc hại", "Rất đau nga, Vi Vi rất xấu, biết rõ là ta, ngươi còn xuống tay nặng như vậy."Đào Tiểu Vi hầu như bị dọa đến phát khóc, tiếng nói nghẹn ngào, "Người xấu, ngươi làm sao vậy, vừa rồi bị gì sao? ở đâu đau nói cho ta biết, ta xoa xoa nhu nhu cho ngươi, ta van ngươi mau khôi phục như bình thường a."