Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 152: Làm hoàng tước
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Sau bữa sáng, Đào Tiểu Vi cho rằng đoàn người sẽ lại vội vội vàng vàng rời đi, vẫn không biết tên địa điểm đi đến.Ngoài dự liệu của nàng, Nhan Hi để nàng ngồi trên xe ngựa một đường ra khỏi Liêu thành, ở rừng cây nhỏ gần cửa thành hắn ôm nàng nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, mà đám thị vệ đi theo bảo hộ dường như không phát hiện, tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát đã ra khỏi rừng cây, liền cái bóng cũng nhìn không thấy."Người xấu, ngươi muốn làm gì?" Nàng ở trong lòng hắn, không giải thích được hỏi.Nhan Hi nhún nhún vai, "Một đám người như thế, ngươi không chê phiền sao?"Thế nhưng, đó đều là nội thị đi theo là vì bảo hộ hắn a."Chúng ta không đi Lỗ quốc sao?""Đi."Nàng còn muốn hỏi, nhưng Nhan Hi bỗng nhiên che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ngón tay không tiếng động chỉ chỉ cách đó không xa, nàng chỉ thấy một nhóm nhỏ người ngựa, người trên ngựa mặc trang phục thương nhân từ hướng của Liêu thành đi ra, sau đó dừng lại dưới cây đại thụ, còn có một người cao to lập tức nhảy xuống, xem xét vết xe ngựa của Đào Tiểu Vi lúc trước mới đi qua, sau đó huyên thuyên nghị luận, lại theo vết tích này mà đuổi theo.Đào Tiểu Vi phía sau lưng lạnh toát, quả nhiên có người một mực theo dõi bọn nàng sao?"Bọn chó săn?"Nhan Hi cười yếu ớt lắc đầu, "Chúng ta đây liền làm hoàng tước.""Thế nhưng...""Làm sao nàng có thể chạy trốn?"Đào Tiểu Vi kinh hách thân thể một chút lắc lư như muốn rơi xuống, Nhan Hi như không có việc gì đem thân thể nàng đang nghiêng ngã gắt gao ôm lại trong ngực."Ngươi ngươi. . Ngươi thế nào. . Biết?" Hàm răng kẽo kẹt đánh vào nhau, Đào Tiểu Vi chột dạ, dáng dấp đã hoàn toàn tiết lộ lòng của nàng.Nhan Hi trên khuôn mặt mũm mĩm của nàng khẽ hôn, "Không nên đi làm loại chuyện nhàm chán này, Vi Vi, ta mang ngươi đến nhìn đám người cải trang kia."Nhan Hi hình như có hơi lạ, Đào Tiểu Vi không được tự nhiên gục đầu xuống bên tai đỏ lên một mảng.Hành động đột ngột này tuy rằng chỉ là rơi vào trên mặt, nhưng đã thành công làm đảo loạn lòng nàng, vô pháp tự hỏi liền hô hấp cũng đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng."Hửm, lại có người đến." Nhan Hi ngón tay điểm nhẹ phương hướng Liêu thành.Đào Tiểu Vi theo tay hắn nhìn qua, nhưng cái gì cũng không phát hiện, đang muốn hỏi, nhưng có một điểm nho nhỏ mơ mơ hồ hồ xuất hiện trong đường nhìn.
Sau bữa sáng, Đào Tiểu Vi cho rằng đoàn người sẽ lại vội vội vàng vàng rời đi, vẫn không biết tên địa điểm đi đến.
Ngoài dự liệu của nàng, Nhan Hi để nàng ngồi trên xe ngựa một đường ra khỏi Liêu thành, ở rừng cây nhỏ gần cửa thành hắn ôm nàng nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, mà đám
thị vệ đi theo bảo hộ dường như không phát hiện, tiếp tục đi về phía
trước, chỉ chốc lát đã ra khỏi rừng cây, liền cái bóng cũng nhìn không
thấy.
"Người xấu, ngươi muốn làm gì?" Nàng ở trong lòng hắn, không giải thích được hỏi.
Nhan Hi nhún nhún vai, "Một đám người như thế, ngươi không chê phiền sao?"
Thế nhưng, đó đều là nội thị đi theo là vì bảo hộ hắn a."Chúng ta không đi Lỗ quốc sao?"
"Đi."
Nàng còn muốn hỏi, nhưng Nhan Hi bỗng nhiên che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ngón tay không tiếng
động chỉ chỉ cách đó không xa, nàng chỉ thấy một nhóm nhỏ người ngựa,
người trên ngựa mặc trang phục thương nhân từ hướng của Liêu thành đi
ra, sau đó dừng lại dưới cây đại thụ, còn có một người cao to lập tức
nhảy xuống, xem xét vết xe ngựa của Đào Tiểu Vi lúc trước mới đi qua,
sau đó huyên thuyên nghị luận, lại theo vết tích này mà đuổi theo.
Đào Tiểu Vi phía sau lưng lạnh toát, quả nhiên có người một mực theo dõi bọn nàng sao?
"Bọn chó săn?"
Nhan Hi cười yếu ớt lắc đầu, "Chúng ta đây liền làm hoàng tước."
"Thế nhưng..."
"Làm sao nàng có thể chạy trốn?"
Đào Tiểu Vi kinh hách thân thể
một chút lắc lư như muốn rơi xuống, Nhan Hi như không có việc gì đem
thân thể nàng đang nghiêng ngã gắt gao ôm lại trong ngực.
"Ngươi ngươi. . Ngươi thế nào. . Biết?" Hàm răng kẽo kẹt đánh vào nhau, Đào Tiểu Vi chột dạ, dáng dấp đã hoàn toàn tiết lộ lòng của nàng.
Nhan Hi trên khuôn mặt mũm mĩm
của nàng khẽ hôn, "Không nên đi làm loại chuyện nhàm chán này, Vi Vi, ta mang ngươi đến nhìn đám người cải trang kia."
Nhan Hi hình như có hơi lạ, Đào Tiểu Vi không được tự nhiên gục đầu xuống bên tai đỏ lên một mảng.
Hành động đột ngột này tuy rằng
chỉ là rơi vào trên mặt, nhưng đã thành công làm đảo loạn lòng nàng, vô
pháp tự hỏi liền hô hấp cũng đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
"Hửm, lại có người đến." Nhan Hi ngón tay điểm nhẹ phương hướng Liêu thành.
Đào Tiểu Vi theo tay hắn nhìn
qua, nhưng cái gì cũng không phát hiện, đang muốn hỏi, nhưng có một điểm nho nhỏ mơ mơ hồ hồ xuất hiện trong đường nhìn.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Sau bữa sáng, Đào Tiểu Vi cho rằng đoàn người sẽ lại vội vội vàng vàng rời đi, vẫn không biết tên địa điểm đi đến.Ngoài dự liệu của nàng, Nhan Hi để nàng ngồi trên xe ngựa một đường ra khỏi Liêu thành, ở rừng cây nhỏ gần cửa thành hắn ôm nàng nhảy lên một cây đại thụ cành lá rậm rạp, mà đám thị vệ đi theo bảo hộ dường như không phát hiện, tiếp tục đi về phía trước, chỉ chốc lát đã ra khỏi rừng cây, liền cái bóng cũng nhìn không thấy."Người xấu, ngươi muốn làm gì?" Nàng ở trong lòng hắn, không giải thích được hỏi.Nhan Hi nhún nhún vai, "Một đám người như thế, ngươi không chê phiền sao?"Thế nhưng, đó đều là nội thị đi theo là vì bảo hộ hắn a."Chúng ta không đi Lỗ quốc sao?""Đi."Nàng còn muốn hỏi, nhưng Nhan Hi bỗng nhiên che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ngón tay không tiếng động chỉ chỉ cách đó không xa, nàng chỉ thấy một nhóm nhỏ người ngựa, người trên ngựa mặc trang phục thương nhân từ hướng của Liêu thành đi ra, sau đó dừng lại dưới cây đại thụ, còn có một người cao to lập tức nhảy xuống, xem xét vết xe ngựa của Đào Tiểu Vi lúc trước mới đi qua, sau đó huyên thuyên nghị luận, lại theo vết tích này mà đuổi theo.Đào Tiểu Vi phía sau lưng lạnh toát, quả nhiên có người một mực theo dõi bọn nàng sao?"Bọn chó săn?"Nhan Hi cười yếu ớt lắc đầu, "Chúng ta đây liền làm hoàng tước.""Thế nhưng...""Làm sao nàng có thể chạy trốn?"Đào Tiểu Vi kinh hách thân thể một chút lắc lư như muốn rơi xuống, Nhan Hi như không có việc gì đem thân thể nàng đang nghiêng ngã gắt gao ôm lại trong ngực."Ngươi ngươi. . Ngươi thế nào. . Biết?" Hàm răng kẽo kẹt đánh vào nhau, Đào Tiểu Vi chột dạ, dáng dấp đã hoàn toàn tiết lộ lòng của nàng.Nhan Hi trên khuôn mặt mũm mĩm của nàng khẽ hôn, "Không nên đi làm loại chuyện nhàm chán này, Vi Vi, ta mang ngươi đến nhìn đám người cải trang kia."Nhan Hi hình như có hơi lạ, Đào Tiểu Vi không được tự nhiên gục đầu xuống bên tai đỏ lên một mảng.Hành động đột ngột này tuy rằng chỉ là rơi vào trên mặt, nhưng đã thành công làm đảo loạn lòng nàng, vô pháp tự hỏi liền hô hấp cũng đều mang theo nhiệt độ nóng bỏng."Hửm, lại có người đến." Nhan Hi ngón tay điểm nhẹ phương hướng Liêu thành.Đào Tiểu Vi theo tay hắn nhìn qua, nhưng cái gì cũng không phát hiện, đang muốn hỏi, nhưng có một điểm nho nhỏ mơ mơ hồ hồ xuất hiện trong đường nhìn.