Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 158: Da mặt già nua
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi vội vội vàng vàng chạy về tiểu viện thì đã qua canh ba.Hắn không tiếng động đi vào phòng Đào Tiểu Vi, cởi ra áo khoác, đưa cánh tay nâng lên thân thể nhỏ nhắn mềm mại ôm vào trong ngực, thân nhiệt trên người Đào Tiểu Vi rất nhanh xua tan lạnh lẽo trên người hắn, mấy ngày nay vì điều tra thăm dò đã cực nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi, Nhan Hi uể oải mờ mịt chìm vào giấc ngủ.Là người quanh năm luyện võ, cho dù là mệt mỏi nhưng Nhan Hi ngày hôm sau vẫn tỉnh dậy rất đúng giờ.Theo thói quen hắn muốn nhìn đến khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của Đào Tiểu Vi, thân thể bỗng cứng đờ nhìn trân trối.Trong lòng hắn ôm đâu phải Đào Tiểu Vi, trước mặt hắn là một khuôn mặt già nua hé ra nhiều nếp nhăn, miệng ch** n**c miếng nắm cả cánh tay hắn mà ngủ say.Nhan Hi hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại tập trung, mũi ngửi thấy được chính là mùi hương hoa mai trên người Đào Tiểu Vi, trong ngực cũng cảm giác được những đường cong lả lướt trên thân thể này là thuộc về Đào Tiểu Vi.Hắn mắt mở mắt, bỏ qua xúc động muốn buông ra tiểu thái thái đang nằm trong lòng mình bỏ lại trên giường, ngón tay xoa xoa nhéo nhéo gương mặt của nàng, kiên trì tìm kiếm rốt cục hắn cũng phát hiện một chỗ có đường nối, dùng tay bóc lên, phía sau lớp da mềm đương nhiên là dung nhan tuyệt sắc của Đào Tiểu Vi.Mới vài ngày không gặp, nàng ở đâu ngoạn ra mấy trò cổ quái này ?Bị xoa ngứa làm mất đi giấc ngủ, Đào Tiểu Vi trở mình một cái, chân cũng đã đặt lên một thân thể cứng rắn vốn không có ở đó trước khi nàng ngủ, "Người xấu?" Nàng dụi mắt, như không thể tin được trước mắt là khuôn mặt Nhan Hi.Trong tay hắn đang cầm lấy lớp da mặt lão của nàng."Đây là cái gì?""Mặt nạ a." Nàng vui rạo rực tiếp nhận lai, kéo kéo các nếp nhăn trên da mặt, "Đây là kiệt tác thành công nhất của ta nga, thực nghiệm đã lâu cuối cùng cũng thành công."Nhan Hi nhíu mày, hắn đương nhiên biết đó là mặt nạ, thế nhưng vì sao Đào Tiểu Vi trên mặt lại mang cái này khi đang ngủ?"Đây là ngươi làm?" Quả thực không thể tin được vào mắt hắn."Ân, trong sách nói loại da này mang vào ban đêm nhìn không ra tỳ vết mà lại rất tự nhiên nếu như là buổi sáng sẽ không được như vậy."Cái trán muốn nổi lên gân xanh, Nhan Hi nhẫn nại lại cảm giác muốn xung động của nàng, "Vi vi, ngươi không có việc gì lại đi nghiên cứu mấy cái này làm gì?"Hắn chán ghét nhìn "da mặt người chết" trên tay nàng, phi thường không thích Đào Tiểu Vi mang hình dạng này, buổi sáng bị chấn động khi vừa mở mắt còn chưa tan hẳn, Nhan Hi hiện tại rất hối hận, lúc trước vì sao lại quên thỉnh một họa sư, chỉnh lý thẩm mỹ quan của Đào Tiểu Vi trước khi hắn lại rời nhà đi chinh chiến.
Nhan Hi vội vội vàng vàng chạy về tiểu viện thì đã qua canh ba.
Hắn không tiếng động đi vào
phòng Đào Tiểu Vi, cởi ra áo khoác, đưa cánh tay nâng lên thân thể nhỏ
nhắn mềm mại ôm vào trong ngực, thân nhiệt trên người Đào Tiểu Vi rất
nhanh xua tan lạnh lẽo trên người hắn, mấy ngày nay vì điều tra thăm dò
đã cực nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi, Nhan Hi uể oải mờ mịt
chìm vào giấc ngủ.
Là người quanh năm luyện võ, cho dù là mệt mỏi nhưng Nhan Hi ngày hôm sau vẫn tỉnh dậy rất đúng giờ.
Theo thói quen hắn muốn nhìn đến khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của Đào Tiểu Vi, thân thể bỗng cứng đờ nhìn trân trối.
Trong lòng hắn ôm đâu phải Đào
Tiểu Vi, trước mặt hắn là một khuôn mặt già nua hé ra nhiều nếp nhăn,
miệng ch** n**c miếng nắm cả cánh tay hắn mà ngủ say.
Nhan Hi hít sâu một hơi, chậm
rãi nhắm mắt lại tập trung, mũi ngửi thấy được chính là mùi hương hoa
mai trên người Đào Tiểu Vi, trong ngực cũng cảm giác được những đường
cong lả lướt trên thân thể này là thuộc về Đào Tiểu Vi.
Hắn mắt mở mắt, bỏ qua xúc động
muốn buông ra tiểu thái thái đang nằm trong lòng mình bỏ lại trên
giường, ngón tay xoa xoa nhéo nhéo gương mặt của nàng, kiên trì tìm kiếm rốt cục hắn cũng phát hiện một chỗ có đường nối, dùng tay bóc lên, phía sau lớp da mềm đương nhiên là dung nhan tuyệt sắc của Đào Tiểu Vi.
Mới vài ngày không gặp, nàng ở đâu ngoạn ra mấy trò cổ quái này ?
Bị xoa ngứa làm mất đi giấc ngủ, Đào Tiểu Vi trở mình một cái, chân cũng đã đặt lên một thân thể cứng
rắn vốn không có ở đó trước khi nàng ngủ, "Người xấu?" Nàng dụi mắt, như không thể tin được trước mắt là khuôn mặt Nhan Hi.
Trong tay hắn đang cầm lấy lớp da mặt lão của nàng.
"Đây là cái gì?"
"Mặt nạ a." Nàng vui rạo rực
tiếp nhận lai, kéo kéo các nếp nhăn trên da mặt, "Đây là kiệt tác thành
công nhất của ta nga, thực nghiệm đã lâu cuối cùng cũng thành công."
Nhan Hi nhíu mày, hắn đương nhiên biết đó là mặt nạ, thế nhưng vì sao Đào Tiểu Vi trên mặt lại mang cái này khi đang ngủ?
"Đây là ngươi làm?" Quả thực không thể tin được vào mắt hắn.
"Ân, trong sách nói loại da này
mang vào ban đêm nhìn không ra tỳ vết mà lại rất tự nhiên nếu như là
buổi sáng sẽ không được như vậy."
Cái trán muốn nổi lên gân xanh,
Nhan Hi nhẫn nại lại cảm giác muốn xung động của nàng, "Vi vi, ngươi
không có việc gì lại đi nghiên cứu mấy cái này làm gì?"
Hắn chán ghét nhìn "da mặt người chết" trên tay nàng, phi thường không thích Đào Tiểu Vi mang hình dạng
này, buổi sáng bị chấn động khi vừa mở mắt còn chưa tan hẳn, Nhan Hi
hiện tại rất hối hận, lúc trước vì sao lại quên thỉnh một họa sư, chỉnh
lý thẩm mỹ quan của Đào Tiểu Vi trước khi hắn lại rời nhà đi chinh
chiến.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi vội vội vàng vàng chạy về tiểu viện thì đã qua canh ba.Hắn không tiếng động đi vào phòng Đào Tiểu Vi, cởi ra áo khoác, đưa cánh tay nâng lên thân thể nhỏ nhắn mềm mại ôm vào trong ngực, thân nhiệt trên người Đào Tiểu Vi rất nhanh xua tan lạnh lẽo trên người hắn, mấy ngày nay vì điều tra thăm dò đã cực nhọc ngày đêm không thể yên ổn nghỉ ngơi, Nhan Hi uể oải mờ mịt chìm vào giấc ngủ.Là người quanh năm luyện võ, cho dù là mệt mỏi nhưng Nhan Hi ngày hôm sau vẫn tỉnh dậy rất đúng giờ.Theo thói quen hắn muốn nhìn đến khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của Đào Tiểu Vi, thân thể bỗng cứng đờ nhìn trân trối.Trong lòng hắn ôm đâu phải Đào Tiểu Vi, trước mặt hắn là một khuôn mặt già nua hé ra nhiều nếp nhăn, miệng ch** n**c miếng nắm cả cánh tay hắn mà ngủ say.Nhan Hi hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại tập trung, mũi ngửi thấy được chính là mùi hương hoa mai trên người Đào Tiểu Vi, trong ngực cũng cảm giác được những đường cong lả lướt trên thân thể này là thuộc về Đào Tiểu Vi.Hắn mắt mở mắt, bỏ qua xúc động muốn buông ra tiểu thái thái đang nằm trong lòng mình bỏ lại trên giường, ngón tay xoa xoa nhéo nhéo gương mặt của nàng, kiên trì tìm kiếm rốt cục hắn cũng phát hiện một chỗ có đường nối, dùng tay bóc lên, phía sau lớp da mềm đương nhiên là dung nhan tuyệt sắc của Đào Tiểu Vi.Mới vài ngày không gặp, nàng ở đâu ngoạn ra mấy trò cổ quái này ?Bị xoa ngứa làm mất đi giấc ngủ, Đào Tiểu Vi trở mình một cái, chân cũng đã đặt lên một thân thể cứng rắn vốn không có ở đó trước khi nàng ngủ, "Người xấu?" Nàng dụi mắt, như không thể tin được trước mắt là khuôn mặt Nhan Hi.Trong tay hắn đang cầm lấy lớp da mặt lão của nàng."Đây là cái gì?""Mặt nạ a." Nàng vui rạo rực tiếp nhận lai, kéo kéo các nếp nhăn trên da mặt, "Đây là kiệt tác thành công nhất của ta nga, thực nghiệm đã lâu cuối cùng cũng thành công."Nhan Hi nhíu mày, hắn đương nhiên biết đó là mặt nạ, thế nhưng vì sao Đào Tiểu Vi trên mặt lại mang cái này khi đang ngủ?"Đây là ngươi làm?" Quả thực không thể tin được vào mắt hắn."Ân, trong sách nói loại da này mang vào ban đêm nhìn không ra tỳ vết mà lại rất tự nhiên nếu như là buổi sáng sẽ không được như vậy."Cái trán muốn nổi lên gân xanh, Nhan Hi nhẫn nại lại cảm giác muốn xung động của nàng, "Vi vi, ngươi không có việc gì lại đi nghiên cứu mấy cái này làm gì?"Hắn chán ghét nhìn "da mặt người chết" trên tay nàng, phi thường không thích Đào Tiểu Vi mang hình dạng này, buổi sáng bị chấn động khi vừa mở mắt còn chưa tan hẳn, Nhan Hi hiện tại rất hối hận, lúc trước vì sao lại quên thỉnh một họa sư, chỉnh lý thẩm mỹ quan của Đào Tiểu Vi trước khi hắn lại rời nhà đi chinh chiến.