Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 159: Nổi giận
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… "Cái này rất tốt ngoạn a.""Một điểm đều nhìn không ra."Bốn con mắt đấu nhau, song không bên nào chịu nhường bên nào."Đây là lạc thú nho nhỏ của người ta, ngươi cả ngày cũng không ở, chẳng lẽ ta muốn ngoạn gì đó cũng phải kêu Cửu Đĩnh đi xin chỉ thị sao?""Cô nương nhà người ta thì thêu thùa, trù nghệ, đánh đàn, chơi cờ, đuổi bướm hái hoa cũng được a!" Vì sao nàng lại thích ngoạn những cái không bình thường này.Đào Tiểu Vi chán ghét, từ trong đầu hiện ra hình ảnh nàng đuổi bướm hái hoa gì gì đó, hiện tại nàng kiêu ngạo cầm trong tay mặt nạ đưa tới trước mặt Nhan Hi, làm hắn thấy rõ kiệt tác của chính mình, "Bắt bướm hái hoa có thể khi nguy cấp, cứu ta một mạng sao? Người xấu, ngươi đã nghe nói qua thân bất do kỹ chưa? Học thêm chút gì đó có cái gì không tốt, huống chi đây là loại da mà người bình thường đâu có thể làm được."Vốn cho rằng hắn nhìn thấy sẽ khích lệ nàng, ai biết Nhan Hi lại lộ ra khuôn mặt cùng biểu tình băng lãnh giống như nàng đã gây ra đại họa không bằng.Dễ dàng đoạt lấy, Nhan Hi vung tay lên ném mặt nạ ra xa, lông mày trên trán đã nhăn lại, nồng đậm giận dữ, "Ngươi có phải còn muốn trốn khỏi ta, lần trước làm râu giả, lần này làm mặt nạ, ngày mai đây ngươi lại muốn làm cái gì khác? Đem những thứ này tỉ mỉ chế tạo để ngụy trang trên mặt ngươi, ngươi lại muốn ở trước mặt ta ngang nhiên mà biến mất phải không?"Nhan Hi dữ tợn làm Đào Tiểu Vi hoảng loạn, cánh tay của nàng bị hắn nắm rất đau, gần như muốn đau chết nàng, này vòng ôm cũng không có như ngày xưa nhẹ nhàng, nàng ủy khuất nước mắt từ viền mắt chảy ra, nàng không hiểu mình đến tột cùng làm sai cái gì để Nhan Hi nổi giận thành như vậy.Bất quá là nàng chỉ muốn có một trò chơi mới, cũng như những món đồ chơi trong phòng trò chơi ở tú lâu, nàng trầm mê trong đó chỉ lo nghiên cứu.Thế nhưng, Nhan Hi không cho là vậy, hắn cho rằng nàng muốn rời đi, nên bằng mọi cách tìm cách học này học nọ, hắn cho rằng chung quy có một ngày nàng sẽ lợi dụng sở học này thoát đi khỏi hắn."Người xấu, ta không có nghĩ như vậy, hai ta không phải ước định rồi sao? Lần này lữ hành ngươi để ta hảo hảo quan sát, để ta tự tìm ra kết quả của mình, lữ hành còn không có bắt đầu, ta sẽ không như thế mù quáng bỏ chạy, ngươi tin tưởng ta, đừng tức giận." Nàng mang theo tiếng khóc, mạnh mẽ biện bạch.
"Cái này rất tốt ngoạn a."
"Một điểm đều nhìn không ra."
Bốn con mắt đấu nhau, song không bên nào chịu nhường bên nào.
"Đây là lạc thú nho nhỏ của
người ta, ngươi cả ngày cũng không ở, chẳng lẽ ta muốn ngoạn gì đó cũng
phải kêu Cửu Đĩnh đi xin chỉ thị sao?"
"Cô nương nhà người ta thì thêu
thùa, trù nghệ, đánh đàn, chơi cờ, đuổi bướm hái hoa cũng được a!" Vì
sao nàng lại thích ngoạn những cái không bình thường này.
Đào Tiểu Vi chán ghét, từ trong
đầu hiện ra hình ảnh nàng đuổi bướm hái hoa gì gì đó, hiện tại nàng kiêu ngạo cầm trong tay mặt nạ đưa tới trước mặt Nhan Hi, làm hắn thấy rõ
kiệt tác của chính mình, "Bắt bướm hái hoa có thể khi nguy cấp, cứu ta
một mạng sao? Người xấu, ngươi đã nghe nói qua thân bất do kỹ chưa? Học
thêm chút gì đó có cái gì không tốt, huống chi đây là loại da mà người
bình thường đâu có thể làm được."
Vốn cho rằng hắn nhìn thấy sẽ
khích lệ nàng, ai biết Nhan Hi lại lộ ra khuôn mặt cùng biểu tình băng
lãnh giống như nàng đã gây ra đại họa không bằng.
Dễ dàng đoạt lấy, Nhan Hi vung
tay lên ném mặt nạ ra xa, lông mày trên trán đã nhăn lại, nồng đậm giận
dữ, "Ngươi có phải còn muốn trốn khỏi ta, lần trước làm râu giả, lần này làm mặt nạ, ngày mai đây ngươi lại muốn làm cái gì khác? Đem những thứ
này tỉ mỉ chế tạo để ngụy trang trên mặt ngươi, ngươi lại muốn ở trước
mặt ta ngang nhiên mà biến mất phải không?"
Nhan Hi dữ tợn làm Đào Tiểu Vi
hoảng loạn, cánh tay của nàng bị hắn nắm rất đau, gần như muốn đau chết
nàng, này vòng ôm cũng không có như ngày xưa nhẹ nhàng, nàng ủy khuất
nước mắt từ viền mắt chảy ra, nàng không hiểu mình đến tột cùng làm sai
cái gì để Nhan Hi nổi giận thành như vậy.
Bất quá là nàng chỉ muốn có một
trò chơi mới, cũng như những món đồ chơi trong phòng trò chơi ở tú lâu,
nàng trầm mê trong đó chỉ lo nghiên cứu.
Thế nhưng, Nhan Hi không cho là
vậy, hắn cho rằng nàng muốn rời đi, nên bằng mọi cách tìm cách học này
học nọ, hắn cho rằng chung quy có một ngày nàng sẽ lợi dụng sở học này
thoát đi khỏi hắn.
"Người xấu, ta không có nghĩ như vậy, hai ta không phải ước định rồi sao? Lần này lữ hành ngươi để ta
hảo hảo quan sát, để ta tự tìm ra kết quả của mình, lữ hành còn không có bắt đầu, ta sẽ không như thế mù quáng bỏ chạy, ngươi tin tưởng ta, đừng tức giận." Nàng mang theo tiếng khóc, mạnh mẽ biện bạch.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… "Cái này rất tốt ngoạn a.""Một điểm đều nhìn không ra."Bốn con mắt đấu nhau, song không bên nào chịu nhường bên nào."Đây là lạc thú nho nhỏ của người ta, ngươi cả ngày cũng không ở, chẳng lẽ ta muốn ngoạn gì đó cũng phải kêu Cửu Đĩnh đi xin chỉ thị sao?""Cô nương nhà người ta thì thêu thùa, trù nghệ, đánh đàn, chơi cờ, đuổi bướm hái hoa cũng được a!" Vì sao nàng lại thích ngoạn những cái không bình thường này.Đào Tiểu Vi chán ghét, từ trong đầu hiện ra hình ảnh nàng đuổi bướm hái hoa gì gì đó, hiện tại nàng kiêu ngạo cầm trong tay mặt nạ đưa tới trước mặt Nhan Hi, làm hắn thấy rõ kiệt tác của chính mình, "Bắt bướm hái hoa có thể khi nguy cấp, cứu ta một mạng sao? Người xấu, ngươi đã nghe nói qua thân bất do kỹ chưa? Học thêm chút gì đó có cái gì không tốt, huống chi đây là loại da mà người bình thường đâu có thể làm được."Vốn cho rằng hắn nhìn thấy sẽ khích lệ nàng, ai biết Nhan Hi lại lộ ra khuôn mặt cùng biểu tình băng lãnh giống như nàng đã gây ra đại họa không bằng.Dễ dàng đoạt lấy, Nhan Hi vung tay lên ném mặt nạ ra xa, lông mày trên trán đã nhăn lại, nồng đậm giận dữ, "Ngươi có phải còn muốn trốn khỏi ta, lần trước làm râu giả, lần này làm mặt nạ, ngày mai đây ngươi lại muốn làm cái gì khác? Đem những thứ này tỉ mỉ chế tạo để ngụy trang trên mặt ngươi, ngươi lại muốn ở trước mặt ta ngang nhiên mà biến mất phải không?"Nhan Hi dữ tợn làm Đào Tiểu Vi hoảng loạn, cánh tay của nàng bị hắn nắm rất đau, gần như muốn đau chết nàng, này vòng ôm cũng không có như ngày xưa nhẹ nhàng, nàng ủy khuất nước mắt từ viền mắt chảy ra, nàng không hiểu mình đến tột cùng làm sai cái gì để Nhan Hi nổi giận thành như vậy.Bất quá là nàng chỉ muốn có một trò chơi mới, cũng như những món đồ chơi trong phòng trò chơi ở tú lâu, nàng trầm mê trong đó chỉ lo nghiên cứu.Thế nhưng, Nhan Hi không cho là vậy, hắn cho rằng nàng muốn rời đi, nên bằng mọi cách tìm cách học này học nọ, hắn cho rằng chung quy có một ngày nàng sẽ lợi dụng sở học này thoát đi khỏi hắn."Người xấu, ta không có nghĩ như vậy, hai ta không phải ước định rồi sao? Lần này lữ hành ngươi để ta hảo hảo quan sát, để ta tự tìm ra kết quả của mình, lữ hành còn không có bắt đầu, ta sẽ không như thế mù quáng bỏ chạy, ngươi tin tưởng ta, đừng tức giận." Nàng mang theo tiếng khóc, mạnh mẽ biện bạch.