Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 242: Cao nhân ẩn cư 2

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đây là muốn nói gì đâu? Không phải người, chẳng lẽ là quỷ?Nhan Dung dáng tươi cười cứng đờ, nếu cùng một hài tử nhỏ như vậy phân cao thấp, thật sự là tổn hại hình tượng cao to uy mãnh của hắn, huống chi Trúc Diệp Đồng còn đang bên cạnh, hắn giả vờ hiền lành cùng thân ái, miễn cho nàng hiểu lầm hắn không thích tiểu hài tử, sau đó sẽ cự tuyệt sinh cho hắn sinh một « không đáng yêu » giống nàng.Tiểu cô nương dị thường kích động, ánh mắt bởi vì hưng phấn mà liên tục mở to, "Các ngươi thật là người, là từ dưới chân núi tới sao? Thật tốt quá, ta vừa vặn muốn đi ra ngoài ngoạn, thế nhưng ta còn không thể đi được, đợi lát nữa các ngươi rời đi, có thể tiện mang theo ta không, yên tâm yên tâm, ta xưa nay ăn rất ít, cho nên trọng lượng rất nhẹ, ngươi có thể dùng sợi dây đem ta cột sau người, chờ vừa đến chân núi, cũng không cần chú ý ta."Nói xong liền xoay người bỏ chạy vào nhà gỗ, chỉ chốc lát, mang theo một túi nhỏ cho Nhan Dung nhìn.Xấu hổ a! ! !Vừa nhìn thấy mặt, nữ tử cầu Nhan Dung cùng đem mình bỏ trốn quả thật không ít, bất quá, hài tử nhỏ như vậy cũng là lần đầu hắn gặp."Tiểu muội muội, chúng ta đến Lạc hà phong có việc, tạm thời chưa đi, tỷ tỷ ngươi đâu? Bảo nàng ra đi, nói cho nàng rằng, Nhan Hi, Nhan Dung đã tới."Tiểu cô nương nghe xong, mắt to ngập nước nhìn Nhan Dung nói, "Ta không có tỷ tỷ nha, ca ca thì có một, bất quá hắn luôn cùng cha đi đốn củi, bầu trời không tối đen là sẽ không trở về.""Nga, còn có ai trong nhà không?" Nhan Dung không hiểu ra sao."Nương ta đang ngủ trưa." Tiểu cô nương thành thật trả lời.Nhan Dung kinh ngạc liếc mắt với Trúc Diệp Đồng, hình như đang nói, Tô Bối Nhi thoạt nhìn cũng không phải thiếu phụ đã có chồng, thế nào còn có cả nhi tử, nữ nhi cũng đều lớn như vậy.Nàng đến tột cùng là bao nhiêu tuổi?"Bối nhi, con đang cùng ai nói chuyện?" Trong nhà gỗ bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nữ nhân.Tiểu cô nương nghe thấy được, thất vọng xụ mặt, "Aii, đi không được."Cửa gỗ bị người bên trong đẩy ra, một phu nhân xinh đẹp mặc hồng y xuất hiện. Trông thấy Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng, thần sắc đại biến, liền đem tiểu cô nương chạy về phòng, lạnh lùng nói, "Các ngươi là ai? Đến Lạc hà phong có chuyện gì?"Nhan Dung thoáng cái hiểu được, vì sao cảm giác vừa rồi khi trò chuyện với tiểu hài tử hắn thấy không đúng lắm, nguyên lai là ngay từ đầu hắn đã tự cho, đây là nơi ở của Tô Bối Nhi, hoàn toàn không liên tưởng đến, trên Lạc hà phong, cư nhiên có người khác ở.

Đây là muốn nói gì đâu? Không phải người, chẳng lẽ là quỷ?

Nhan Dung dáng tươi cười cứng
đờ, nếu cùng một hài tử nhỏ như vậy phân cao thấp, thật sự là tổn hại
hình tượng cao to uy mãnh của hắn, huống chi Trúc Diệp Đồng còn đang bên cạnh, hắn giả vờ hiền lành cùng thân ái, miễn cho nàng hiểu lầm hắn
không thích tiểu hài tử, sau đó sẽ cự tuyệt sinh cho hắn sinh một «
không đáng yêu » giống nàng.

Tiểu cô nương dị thường kích
động, ánh mắt bởi vì hưng phấn mà liên tục mở to, "Các ngươi thật là
người, là từ dưới chân núi tới sao? Thật tốt quá, ta vừa vặn muốn đi ra
ngoài ngoạn, thế nhưng ta còn không thể đi được, đợi lát nữa các ngươi
rời đi, có thể tiện mang theo ta không, yên tâm yên tâm, ta xưa nay ăn
rất ít, cho nên trọng lượng rất nhẹ, ngươi có thể dùng sợi dây đem ta
cột sau người, chờ vừa đến chân núi, cũng không cần chú ý ta."

Nói xong liền xoay người bỏ chạy vào nhà gỗ, chỉ chốc lát, mang theo một túi nhỏ cho Nhan Dung nhìn.

Xấu hổ a! ! !

Vừa nhìn thấy mặt, nữ tử cầu
Nhan Dung cùng đem mình bỏ trốn quả thật không ít, bất quá, hài tử nhỏ
như vậy cũng là lần đầu hắn gặp.

"Tiểu muội muội, chúng ta đến
Lạc hà phong có việc, tạm thời chưa đi, tỷ tỷ ngươi đâu? Bảo nàng ra đi, nói cho nàng rằng, Nhan Hi, Nhan Dung đã tới."

Tiểu cô nương nghe xong, mắt to
ngập nước nhìn Nhan Dung nói, "Ta không có tỷ tỷ nha, ca ca thì có một,
bất quá hắn luôn cùng cha đi đốn củi, bầu trời không tối đen là sẽ không trở về."

"Nga, còn có ai trong nhà không?" Nhan Dung không hiểu ra sao.

"Nương ta đang ngủ trưa." Tiểu cô nương thành thật trả lời.

Nhan Dung kinh ngạc liếc mắt với Trúc Diệp Đồng, hình như đang nói, Tô Bối Nhi thoạt nhìn cũng không
phải thiếu phụ đã có chồng, thế nào còn có cả nhi tử, nữ nhi cũng đều
lớn như vậy.

Nàng đến tột cùng là bao nhiêu tuổi?

"Bối nhi, con đang cùng ai nói chuyện?" Trong nhà gỗ bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nữ nhân.

Tiểu cô nương nghe thấy được, thất vọng xụ mặt, "Aii, đi không được."

Cửa gỗ bị người bên trong đẩy
ra, một phu nhân xinh đẹp mặc hồng y xuất hiện. Trông thấy Nhan Dung
cùng Trúc Diệp Đồng, thần sắc đại biến, liền đem tiểu cô nương chạy về
phòng, lạnh lùng nói, "Các ngươi là ai? Đến Lạc hà phong có chuyện gì?"

Nhan Dung thoáng cái hiểu được,
vì sao cảm giác vừa rồi khi trò chuyện với tiểu hài tử hắn thấy không
đúng lắm, nguyên lai là ngay từ đầu hắn đã tự cho, đây là nơi ở của Tô
Bối Nhi, hoàn toàn không liên tưởng đến, trên Lạc hà phong, cư nhiên có
người khác ở.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đây là muốn nói gì đâu? Không phải người, chẳng lẽ là quỷ?Nhan Dung dáng tươi cười cứng đờ, nếu cùng một hài tử nhỏ như vậy phân cao thấp, thật sự là tổn hại hình tượng cao to uy mãnh của hắn, huống chi Trúc Diệp Đồng còn đang bên cạnh, hắn giả vờ hiền lành cùng thân ái, miễn cho nàng hiểu lầm hắn không thích tiểu hài tử, sau đó sẽ cự tuyệt sinh cho hắn sinh một « không đáng yêu » giống nàng.Tiểu cô nương dị thường kích động, ánh mắt bởi vì hưng phấn mà liên tục mở to, "Các ngươi thật là người, là từ dưới chân núi tới sao? Thật tốt quá, ta vừa vặn muốn đi ra ngoài ngoạn, thế nhưng ta còn không thể đi được, đợi lát nữa các ngươi rời đi, có thể tiện mang theo ta không, yên tâm yên tâm, ta xưa nay ăn rất ít, cho nên trọng lượng rất nhẹ, ngươi có thể dùng sợi dây đem ta cột sau người, chờ vừa đến chân núi, cũng không cần chú ý ta."Nói xong liền xoay người bỏ chạy vào nhà gỗ, chỉ chốc lát, mang theo một túi nhỏ cho Nhan Dung nhìn.Xấu hổ a! ! !Vừa nhìn thấy mặt, nữ tử cầu Nhan Dung cùng đem mình bỏ trốn quả thật không ít, bất quá, hài tử nhỏ như vậy cũng là lần đầu hắn gặp."Tiểu muội muội, chúng ta đến Lạc hà phong có việc, tạm thời chưa đi, tỷ tỷ ngươi đâu? Bảo nàng ra đi, nói cho nàng rằng, Nhan Hi, Nhan Dung đã tới."Tiểu cô nương nghe xong, mắt to ngập nước nhìn Nhan Dung nói, "Ta không có tỷ tỷ nha, ca ca thì có một, bất quá hắn luôn cùng cha đi đốn củi, bầu trời không tối đen là sẽ không trở về.""Nga, còn có ai trong nhà không?" Nhan Dung không hiểu ra sao."Nương ta đang ngủ trưa." Tiểu cô nương thành thật trả lời.Nhan Dung kinh ngạc liếc mắt với Trúc Diệp Đồng, hình như đang nói, Tô Bối Nhi thoạt nhìn cũng không phải thiếu phụ đã có chồng, thế nào còn có cả nhi tử, nữ nhi cũng đều lớn như vậy.Nàng đến tột cùng là bao nhiêu tuổi?"Bối nhi, con đang cùng ai nói chuyện?" Trong nhà gỗ bỗng nhiên truyền đến một thanh âm nữ nhân.Tiểu cô nương nghe thấy được, thất vọng xụ mặt, "Aii, đi không được."Cửa gỗ bị người bên trong đẩy ra, một phu nhân xinh đẹp mặc hồng y xuất hiện. Trông thấy Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng, thần sắc đại biến, liền đem tiểu cô nương chạy về phòng, lạnh lùng nói, "Các ngươi là ai? Đến Lạc hà phong có chuyện gì?"Nhan Dung thoáng cái hiểu được, vì sao cảm giác vừa rồi khi trò chuyện với tiểu hài tử hắn thấy không đúng lắm, nguyên lai là ngay từ đầu hắn đã tự cho, đây là nơi ở của Tô Bối Nhi, hoàn toàn không liên tưởng đến, trên Lạc hà phong, cư nhiên có người khác ở.

Chương 242: Cao nhân ẩn cư 2