Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 252: Thối nát 2
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Một thanh âm trêu tức phát ra, cách Đào Tiểu Vi rất gần, nghe rất quen thuộc, ngữ điệu luôn luôn không đứng đắn, Đào Tiểu Vi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.“Không đáng yêu a, nếu nói Tô Bối Nhi có lá gan lớn thiên hạ đệ nhị, ngươi hoàn toàn xứng đáng thiên hạ đệ nhất, cư nhiên dám ở trước mặt, tướng công mặt lạnh của ngươi, nói muốn dẫn mười người thư sinh tuấn tú, đến Giang Nam khoát hoạt a?”“Tiểu Đồng, hai ta một hồi giống như lần trước nhé, cách xa thất đệ ta, khi hắn giáo huấn thê tử , nàng xem, sắc mặt Lão Thất nhà ta, đen còn hơn cả than củi trong bếp lò, dính vào hỏa tinh coi chừng bị hỏa dược nổ chết nha.”“Nghe lời ngươi.” Trúc Diệp Đồng thập phần phối hợp cùng Nhan Dung tiếp lời.Làm hắn hận không thể lập tức, lấy khỏi mặt nàng cái khăn che mặt, trước mặt mọi người có thể cùng nàng thân mật. Nhan Dung đều tìm không ra cách.Đào Tiểu Vi ai oán mười phần, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đỏ bừng cực kỳ khả ái.“Người xấu, ngươi ở nơi nào? Ta thế nào cũng không gặp được ngươi? Ô ô ô, Vi Vi rất nhớ ngươi, ô ô ô ô, Vi Vi rất sợ hãi.” Nhẫn nại mấy ngày qua, rốt cuộc đã không thể khống chế, phát tiết đi ra, Đào Tiểu Vi nước mắt tuôn ào ạt, rơi xuống, trực tiếp hóa thành bông tuyết.Một tiếng nổ lớn bên tường đất, cạnh Đào Tiểu Vi xuất hiện một người, trong bụi mù lượn lờ, nàng mê mắt nhìn, nhịn không được ho khan. Còn không đợi nàng nhìn rõ ràng, thân thể lại đột ngột rơi vào một vòng ôm ấm ấp, ôm nàng rất chặt, một cổ khí tức quen thuộc, làm kẻ khác mê say, trong nháy mắt bao phủ lấy Đào Tiểu Vi.Hắn tới!Rốt cục tới.“Oa! ~~” khóc nức nở biến thành khóc thét, ôm cổ Nhan Hi, Đào Tiểu Vi liền nói cũng không nói nên lời, mặc hắn ôm chính mình, bay ra gian phòng, đã nhốt nàng mấy ngày nay, đáp xuống bên cạnh Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng.Hai đội bạch y nhân, từ trong phòng, dũng mãnh tiến ra, Tô Bối Nhi đứng đầu, nàng rất sợ Đào Tiểu Vi bị người cướp đi. Đợi trận khói bụi tán đi, lộ ra chân diện mục, Tô Bối Nhi lại nhịn không được tức giận nghiến răng, “Nhan Hi, ngươi lại không tuân thủ ước định.”Nhan Dung hỏi những tên thị vệ đứng phía sau nữ quốc sư, “Thánh cô của các ngươi gặp ai cũng đánh à? Trong thâm sơn được nuôi lớn chưa thấy qua người sao, nếu là dùng hai từ đơn thuần hình dung nàng, thì thật xin lỗi hai từ này, sau đó hai chữ đơn thuần có thể biến thành nghĩa xấu a.”
Một thanh âm trêu tức phát ra, cách Đào Tiểu Vi rất gần,
nghe rất quen thuộc, ngữ điệu luôn luôn không đứng đắn, Đào Tiểu Vi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
“Không đáng yêu a, nếu nói Tô Bối Nhi có lá gan lớn thiên hạ đệ nhị, ngươi hoàn toàn xứng đáng thiên hạ đệ nhất, cư nhiên dám ở
trước mặt, tướng công mặt lạnh của ngươi, nói muốn dẫn mười người thư
sinh tuấn tú, đến Giang Nam khoát hoạt a?”
“Tiểu Đồng, hai ta một hồi giống như lần trước nhé, cách
xa thất đệ ta, khi hắn giáo huấn thê tử , nàng xem, sắc mặt Lão Thất
nhà ta, đen còn hơn cả than củi trong bếp lò, dính vào hỏa tinh coi
chừng bị hỏa dược nổ chết nha.”
“Nghe lời ngươi.” Trúc Diệp Đồng thập phần phối hợp cùng Nhan Dung tiếp lời.
Làm hắn hận không thể lập tức, lấy khỏi mặt nàng cái khăn che mặt, trước mặt mọi người có thể cùng nàng thân mật. Nhan Dung đều
tìm không ra cách.
Đào Tiểu Vi ai oán mười phần, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đỏ bừng cực kỳ khả ái.
“Người xấu, ngươi ở nơi nào? Ta thế nào cũng không gặp
được ngươi? Ô ô ô, Vi Vi rất nhớ ngươi, ô ô ô ô, Vi Vi rất sợ hãi.”
Nhẫn nại mấy ngày qua, rốt cuộc đã không thể khống chế, phát tiết đi
ra, Đào Tiểu Vi nước mắt tuôn ào ạt, rơi xuống, trực tiếp hóa thành
bông tuyết.
Một tiếng nổ lớn bên tường đất, cạnh Đào Tiểu Vi xuất
hiện một người, trong bụi mù lượn lờ, nàng mê mắt nhìn, nhịn không được ho khan. Còn không đợi nàng nhìn rõ ràng, thân thể lại đột ngột rơi
vào một vòng ôm ấm ấp, ôm nàng rất chặt, một cổ khí tức quen thuộc, làm kẻ khác mê say, trong nháy mắt bao phủ lấy Đào Tiểu Vi.
Hắn tới!
Rốt cục tới.
“Oa! ~~” khóc nức nở biến thành khóc thét, ôm cổ Nhan Hi, Đào Tiểu Vi liền nói cũng không nói nên lời, mặc hắn ôm chính mình,
bay ra gian phòng, đã nhốt nàng mấy ngày nay, đáp xuống bên cạnh Nhan
Dung cùng Trúc Diệp Đồng.
Hai đội bạch y nhân, từ trong phòng, dũng mãnh tiến ra,
Tô Bối Nhi đứng đầu, nàng rất sợ Đào Tiểu Vi bị người cướp đi. Đợi trận khói bụi tán đi, lộ ra chân diện mục, Tô Bối Nhi lại nhịn không được
tức giận nghiến răng, “Nhan Hi, ngươi lại không tuân thủ ước định.”
Nhan Dung hỏi những tên thị vệ đứng phía sau nữ quốc sư,
“Thánh cô của các ngươi gặp ai cũng đánh à? Trong thâm sơn được nuôi
lớn chưa thấy qua người sao, nếu là dùng hai từ đơn thuần hình dung
nàng, thì thật xin lỗi hai từ này, sau đó hai chữ đơn thuần có thể biến thành nghĩa xấu a.”
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Một thanh âm trêu tức phát ra, cách Đào Tiểu Vi rất gần, nghe rất quen thuộc, ngữ điệu luôn luôn không đứng đắn, Đào Tiểu Vi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.“Không đáng yêu a, nếu nói Tô Bối Nhi có lá gan lớn thiên hạ đệ nhị, ngươi hoàn toàn xứng đáng thiên hạ đệ nhất, cư nhiên dám ở trước mặt, tướng công mặt lạnh của ngươi, nói muốn dẫn mười người thư sinh tuấn tú, đến Giang Nam khoát hoạt a?”“Tiểu Đồng, hai ta một hồi giống như lần trước nhé, cách xa thất đệ ta, khi hắn giáo huấn thê tử , nàng xem, sắc mặt Lão Thất nhà ta, đen còn hơn cả than củi trong bếp lò, dính vào hỏa tinh coi chừng bị hỏa dược nổ chết nha.”“Nghe lời ngươi.” Trúc Diệp Đồng thập phần phối hợp cùng Nhan Dung tiếp lời.Làm hắn hận không thể lập tức, lấy khỏi mặt nàng cái khăn che mặt, trước mặt mọi người có thể cùng nàng thân mật. Nhan Dung đều tìm không ra cách.Đào Tiểu Vi ai oán mười phần, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, đỏ bừng cực kỳ khả ái.“Người xấu, ngươi ở nơi nào? Ta thế nào cũng không gặp được ngươi? Ô ô ô, Vi Vi rất nhớ ngươi, ô ô ô ô, Vi Vi rất sợ hãi.” Nhẫn nại mấy ngày qua, rốt cuộc đã không thể khống chế, phát tiết đi ra, Đào Tiểu Vi nước mắt tuôn ào ạt, rơi xuống, trực tiếp hóa thành bông tuyết.Một tiếng nổ lớn bên tường đất, cạnh Đào Tiểu Vi xuất hiện một người, trong bụi mù lượn lờ, nàng mê mắt nhìn, nhịn không được ho khan. Còn không đợi nàng nhìn rõ ràng, thân thể lại đột ngột rơi vào một vòng ôm ấm ấp, ôm nàng rất chặt, một cổ khí tức quen thuộc, làm kẻ khác mê say, trong nháy mắt bao phủ lấy Đào Tiểu Vi.Hắn tới!Rốt cục tới.“Oa! ~~” khóc nức nở biến thành khóc thét, ôm cổ Nhan Hi, Đào Tiểu Vi liền nói cũng không nói nên lời, mặc hắn ôm chính mình, bay ra gian phòng, đã nhốt nàng mấy ngày nay, đáp xuống bên cạnh Nhan Dung cùng Trúc Diệp Đồng.Hai đội bạch y nhân, từ trong phòng, dũng mãnh tiến ra, Tô Bối Nhi đứng đầu, nàng rất sợ Đào Tiểu Vi bị người cướp đi. Đợi trận khói bụi tán đi, lộ ra chân diện mục, Tô Bối Nhi lại nhịn không được tức giận nghiến răng, “Nhan Hi, ngươi lại không tuân thủ ước định.”Nhan Dung hỏi những tên thị vệ đứng phía sau nữ quốc sư, “Thánh cô của các ngươi gặp ai cũng đánh à? Trong thâm sơn được nuôi lớn chưa thấy qua người sao, nếu là dùng hai từ đơn thuần hình dung nàng, thì thật xin lỗi hai từ này, sau đó hai chữ đơn thuần có thể biến thành nghĩa xấu a.”