Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 300: Cuộc sống khoái hoạt 8
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… "Không muốn động." Nàng như trước lười biếng, trở mình một cái cuộn lại lui vào bên trong giường, nhấc lên một góc chăn bông che kín đầu, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.Nhan Hi từ rương quần áo bên cạnh, cầm lên xiêm y cho Đào Tiểu Vi, xốc lên chăn dựng lên thân thể mềm nhũn của nàng, kiên trì đem từng kiện quần áo phức tạp từng cái từng cái mặc vào trên người nàng, "Vi vi, đó là chỗ rất đẹp, nàng không đi sẽ rất tiếc. Tuyền châu không phải nơi cuối cùng chúng ta dừng chân, cảnh đẹp như vậy nếu như bỏ lỡ, lần sau sẽ không biết lúc nào mới có cơ hội nhìn đến."Không lay chuyển được hắn, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là mặc kệ để Nhan Hi giúp nàng mặc quần áo, Thiên Đồng canh giữ ở cửa lập tức tiến đến giúp nàng rửa mặt sửa lại trang phục, kế tiếp, chọn trâm cài Đào Tiểu Vi thường ngày thích nhất, còn giúp nàng đánh thêm một chút phấn má, cả người lập tức trở nên khác hẳn."Trang phục như thế chỉnh tề như vậy?" Đào Tiểu Vi nghĩ không ra tràng phục được mặc hảo là lúc nào, dường như biết có người dựng lên nàng, nàng cũng còn chưa thanh tỉnh hẳn."Phu nhân, người quả thật xinh đẹp, nô tỳ sau này mỗi ngày đều giúp người trang điểm, ngày hôm qua Gia mời tới ba bà đỡ có kinh nghiệm đến, các bà ấy mỗi người đều sinh hơn năm hài tử, nghe họ nói nô tỳ biết là, thời gian mang thai, tâm tình nữ nhân phi thường trọng yếu, nếu như nữ nhân mang thai mỗi ngày đều mi sầu mặt khổ, hài tử trong bụng cũng sẽ cảm giác được nga, như vậy khi hài tử đi ra cũng trời sinh không thích nói cười, không có việc gì cũng chỉ thích sầu khổ. Ngược lại, nếu như mỗi ngày đều vui vẻ, sẽ sinh nở thuận lợi, hài tử sinh ra vô luận là nam hay nữ đều béo mập nộn nộn như đứa nhỏ trên bức tranh này vậy." Đang nói, Thiên Sương từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm bức tranh hỉ, dán ở đối diện giường ngủ của Đào Tiểu Vi.Đây hình đứa nhỏ mập mạp cười ha hả lập tức làm gian nhà tăng thêm một tia vui mừng, mà trong mắt Đào Tiểu Vi đã có ánh sáng lóe qua nhàn nhạt, tuy rằng nàng cố ý khắc chế chính mình không nhìn tới tiểu hài tử trên bức tranh, nhưng không biết sao con mắt lại không nghe lời, thế nào cũng đều không dời ra được.Nhan Hi cùng hai người nha hoàn làm bộ như không thấy được ánh mắt của nàng, bất quá họ có chút trao đổi bằng mắt, có thể thấy được là ba chữ "Có hiệu quả".
"Không muốn động." Nàng như trước
lười biếng, trở mình một cái cuộn lại lui vào bên trong giường, nhấc lên một góc chăn bông che kín đầu, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
Nhan Hi từ rương quần áo bên
cạnh, cầm lên xiêm y cho Đào Tiểu Vi, xốc lên chăn dựng lên thân thể mềm nhũn của nàng, kiên trì đem từng kiện quần áo phức tạp từng cái từng
cái mặc vào trên người nàng, "Vi vi, đó là chỗ rất đẹp, nàng không đi sẽ rất tiếc. Tuyền châu không phải nơi cuối cùng chúng ta dừng chân, cảnh
đẹp như vậy nếu như bỏ lỡ, lần sau sẽ không biết lúc nào mới có cơ hội
nhìn đến."
Không lay chuyển được hắn, Đào
Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là mặc kệ để Nhan Hi giúp nàng mặc
quần áo, Thiên Đồng canh giữ ở cửa lập tức tiến đến giúp nàng rửa mặt
sửa lại trang phục, kế tiếp, chọn trâm cài Đào Tiểu Vi thường ngày thích nhất, còn giúp nàng đánh thêm một chút phấn má, cả người lập tức trở
nên khác hẳn.
"Trang phục như thế chỉnh tề như vậy?" Đào Tiểu Vi nghĩ không ra tràng phục được mặc hảo là lúc nào,
dường như biết có người dựng lên nàng, nàng cũng còn chưa thanh tỉnh
hẳn.
"Phu nhân, người quả thật xinh
đẹp, nô tỳ sau này mỗi ngày đều giúp người trang điểm, ngày hôm qua Gia
mời tới ba bà đỡ có kinh nghiệm đến, các bà ấy mỗi người đều sinh hơn
năm hài tử, nghe họ nói nô tỳ biết là, thời gian mang thai, tâm tình nữ
nhân phi thường trọng yếu, nếu như nữ nhân mang thai mỗi ngày đều mi sầu mặt khổ, hài tử trong bụng cũng sẽ cảm giác được nga, như vậy khi hài
tử đi ra cũng trời sinh không thích nói cười, không có việc gì cũng chỉ
thích sầu khổ. Ngược lại, nếu như mỗi ngày đều vui vẻ, sẽ sinh nở thuận
lợi, hài tử sinh ra vô luận là nam hay nữ đều béo mập nộn nộn như đứa
nhỏ trên bức tranh này vậy." Đang nói, Thiên Sương từ bên ngoài đi vào,
trên tay còn cầm bức tranh hỉ, dán ở đối diện giường ngủ của Đào Tiểu
Vi.
Đây hình đứa nhỏ mập mạp cười ha hả lập tức làm gian nhà tăng thêm một tia vui mừng, mà trong mắt Đào
Tiểu Vi đã có ánh sáng lóe qua nhàn nhạt, tuy rằng nàng cố ý khắc chế
chính mình không nhìn tới tiểu hài tử trên bức tranh, nhưng không biết
sao con mắt lại không nghe lời, thế nào cũng đều không dời ra được.
Nhan Hi cùng hai người nha hoàn
làm bộ như không thấy được ánh mắt của nàng, bất quá họ có chút trao đổi bằng mắt, có thể thấy được là ba chữ "Có hiệu quả".
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… "Không muốn động." Nàng như trước lười biếng, trở mình một cái cuộn lại lui vào bên trong giường, nhấc lên một góc chăn bông che kín đầu, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.Nhan Hi từ rương quần áo bên cạnh, cầm lên xiêm y cho Đào Tiểu Vi, xốc lên chăn dựng lên thân thể mềm nhũn của nàng, kiên trì đem từng kiện quần áo phức tạp từng cái từng cái mặc vào trên người nàng, "Vi vi, đó là chỗ rất đẹp, nàng không đi sẽ rất tiếc. Tuyền châu không phải nơi cuối cùng chúng ta dừng chân, cảnh đẹp như vậy nếu như bỏ lỡ, lần sau sẽ không biết lúc nào mới có cơ hội nhìn đến."Không lay chuyển được hắn, Đào Tiểu Vi không thể làm gì khác hơn là mặc kệ để Nhan Hi giúp nàng mặc quần áo, Thiên Đồng canh giữ ở cửa lập tức tiến đến giúp nàng rửa mặt sửa lại trang phục, kế tiếp, chọn trâm cài Đào Tiểu Vi thường ngày thích nhất, còn giúp nàng đánh thêm một chút phấn má, cả người lập tức trở nên khác hẳn."Trang phục như thế chỉnh tề như vậy?" Đào Tiểu Vi nghĩ không ra tràng phục được mặc hảo là lúc nào, dường như biết có người dựng lên nàng, nàng cũng còn chưa thanh tỉnh hẳn."Phu nhân, người quả thật xinh đẹp, nô tỳ sau này mỗi ngày đều giúp người trang điểm, ngày hôm qua Gia mời tới ba bà đỡ có kinh nghiệm đến, các bà ấy mỗi người đều sinh hơn năm hài tử, nghe họ nói nô tỳ biết là, thời gian mang thai, tâm tình nữ nhân phi thường trọng yếu, nếu như nữ nhân mang thai mỗi ngày đều mi sầu mặt khổ, hài tử trong bụng cũng sẽ cảm giác được nga, như vậy khi hài tử đi ra cũng trời sinh không thích nói cười, không có việc gì cũng chỉ thích sầu khổ. Ngược lại, nếu như mỗi ngày đều vui vẻ, sẽ sinh nở thuận lợi, hài tử sinh ra vô luận là nam hay nữ đều béo mập nộn nộn như đứa nhỏ trên bức tranh này vậy." Đang nói, Thiên Sương từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm bức tranh hỉ, dán ở đối diện giường ngủ của Đào Tiểu Vi.Đây hình đứa nhỏ mập mạp cười ha hả lập tức làm gian nhà tăng thêm một tia vui mừng, mà trong mắt Đào Tiểu Vi đã có ánh sáng lóe qua nhàn nhạt, tuy rằng nàng cố ý khắc chế chính mình không nhìn tới tiểu hài tử trên bức tranh, nhưng không biết sao con mắt lại không nghe lời, thế nào cũng đều không dời ra được.Nhan Hi cùng hai người nha hoàn làm bộ như không thấy được ánh mắt của nàng, bất quá họ có chút trao đổi bằng mắt, có thể thấy được là ba chữ "Có hiệu quả".