Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 342: Túy ngọa sa trường quân mạc cười 5
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trường kiếm đâm vào từ bụng của Nhan Hi, lộ ra từ sau lưng Đào Tiểu Vi, hỗn loạn máu tươi trên thân kiếm, phân không rõ là của hắn hay của nàng.Thái tử giật mình từ trong mộng tỉnh lại, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, một nội thị là thiếp thân hầu hạ hắn ở tại cửa kiệu cúi đầu nói, "Điện hạ, lập tức sẽ về đến phủ.""Không, chúng ta không quay về." Hắn bỗng nhiên rất sợ, đoạn đường từ vương cung đến phủ thái tử, lại từ phủ thái tử trở về vương cung, mỗi ngày đều đi như vậy, có khi một ngày nào đó, cơ hội đi trên đoạn đường này cũng sẽ không còn."Điện hạ, thái tử phi lúc trước đã sai người đến, nói rằng tối nay sẽ chuẩn bị gia yến, ngài cũng đã đáp ứng sẽ trở về tham gia." Nội thị làm hết phận sự nhắc nhở.Thái tử thở dài, cả người như mất hết khí lực sụi lơ trong kiệu, vô lực nói, "Trở về đi."... . . . . .Trong một thành nhỏ ở biên ải, nhiều ngày qua trong ngoài được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Nhan Hi tuyệt không tăng số quân canh giữ thành, cũng không khoe khoang thực lực đối với ngũ quốc, thậm chí có thể nói Nhan Hi đang nắm miễn chiến bài trong tay, nhưng dù sao cũng hợp với tình hình hiện tại. Tất cả mọi người biết, hắn là đang đợi, về phần đợi đích là cái gì, Nhan Hi không nói, cũng không ai dám hỏi.Hôm nay, Nhan Hi dự định đi thị sát tam quân, Nhan Dung đòi đi theo, hắn nói là chưa thấy qua thiên quân vạn mã hùng vĩ như thế nào, nên muốn Nhan Hi cho hắn một cơ hội. Kỳ thực hắn đang nghĩ, hiện tại Nhan Hi là át chủ bài của Yến quốc, Nhan Hi còn hiện diện, tam quân tướng sĩ liền có sĩ khí hăng hái, tất cả mọi người đều tin tưởng uy danh Sát Thần, đứng ở phía sau Nhan Hi hắn luôn có một cảm giác không an toàn, dường như đối diện đều là địch nhân, sẽ không thể trở tay kịp. Nhan Dung rất sợ Nhan Hi trở thành cái đích cho mọi người ngắm tới, nên một tấc cũng không rời, cả quân trướng cũng ở cạnh Nhan Hi.Trúc Diệp Đồng được Nhan Dung an bài ở lại bên người Đào Tiểu Vi, như vậy cũng có thể làm Nhan Hi thêm an tâm mà xử lý công vụ.Chờ Nhan Dung vừa đi xa, Đào Tiểu Vi đã kéo Trúc Diệp Đồng chạy vào trong nội thất, đôi mắt đỏ bừng bừng, vừa nhìn là biết bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ. Ở đây là quân doanh, bốn phương tám hướng đều là tướng sĩ, nếu như ở chỗ này còn có thể gặp phải nguy hiểm, thiên hạ sẽ không có địa phương nào an toàn. Đào Tiểu Vi biết Nhan Dung hảo ý, bất quá nàng hiểu được suy nghĩ chuyện bé xé ra to của hắn, lại còn muốn liên lụy Trúc Diệp Đồng phải thức sớm, ngủ cũng không ngon giấc.
Trường kiếm đâm vào từ bụng của Nhan Hi, lộ ra từ sau
lưng Đào Tiểu Vi, hỗn loạn máu tươi trên thân kiếm, phân không rõ là của hắn hay của nàng.
Thái tử giật mình từ trong mộng tỉnh lại, lòng bàn tay đều là mồ hôi
lạnh, một nội thị là thiếp thân hầu hạ hắn ở tại cửa kiệu cúi đầu nói,
"Điện hạ, lập tức sẽ về đến phủ."
"Không, chúng ta không quay về." Hắn bỗng nhiên rất sợ, đoạn đường từ
vương cung đến phủ thái tử, lại từ phủ thái tử trở về vương cung, mỗi
ngày đều đi như vậy, có khi một ngày nào đó, cơ hội đi trên đoạn đường
này cũng sẽ không còn.
"Điện hạ, thái tử phi lúc trước đã sai người đến, nói rằng tối nay sẽ
chuẩn bị gia yến, ngài cũng đã đáp ứng sẽ trở về tham gia." Nội thị làm
hết phận sự nhắc nhở.
Thái tử thở dài, cả người như mất hết khí lực sụi lơ trong kiệu, vô lực nói, "Trở về đi."
... . . . . .
Trong một thành nhỏ ở biên ải, nhiều ngày qua trong ngoài được bảo vệ
rất nghiêm ngặt, Nhan Hi tuyệt không tăng số quân canh giữ thành, cũng
không khoe khoang thực lực đối với ngũ quốc, thậm chí có thể nói Nhan Hi đang nắm miễn chiến bài trong tay, nhưng dù sao cũng hợp với tình hình
hiện tại. Tất cả mọi người biết, hắn là đang đợi, về phần đợi đích là
cái gì, Nhan Hi không nói, cũng không ai dám hỏi.
Hôm nay, Nhan Hi dự định đi thị sát tam quân, Nhan Dung đòi đi theo, hắn nói là chưa thấy qua thiên quân vạn mã hùng vĩ như thế nào, nên muốn
Nhan Hi cho hắn một cơ hội. Kỳ thực hắn đang nghĩ, hiện tại Nhan Hi là
át chủ bài của Yến quốc, Nhan Hi còn hiện diện, tam quân tướng sĩ liền
có sĩ khí hăng hái, tất cả mọi người đều tin tưởng uy danh Sát Thần,
đứng ở phía sau Nhan Hi hắn luôn có một cảm giác không an toàn, dường
như đối diện đều là địch nhân, sẽ không thể trở tay kịp. Nhan Dung rất
sợ Nhan Hi trở thành cái đích cho mọi người ngắm tới, nên một tấc cũng
không rời, cả quân trướng cũng ở cạnh Nhan Hi.
Trúc Diệp Đồng được Nhan Dung an bài ở lại bên người Đào Tiểu Vi, như vậy cũng có thể làm Nhan Hi thêm an tâm mà xử lý công vụ.
Chờ Nhan Dung vừa đi xa, Đào Tiểu Vi đã kéo Trúc Diệp Đồng chạy vào
trong nội thất, đôi mắt đỏ bừng bừng, vừa nhìn là biết bộ dạng còn chưa
tỉnh ngủ. Ở đây là quân doanh, bốn phương tám hướng đều là tướng sĩ, nếu như ở chỗ này còn có thể gặp phải nguy hiểm, thiên hạ sẽ không có địa
phương nào an toàn. Đào Tiểu Vi biết Nhan Dung hảo ý, bất quá nàng hiểu
được suy nghĩ chuyện bé xé ra to của hắn, lại còn muốn liên lụy Trúc
Diệp Đồng phải thức sớm, ngủ cũng không ngon giấc.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trường kiếm đâm vào từ bụng của Nhan Hi, lộ ra từ sau lưng Đào Tiểu Vi, hỗn loạn máu tươi trên thân kiếm, phân không rõ là của hắn hay của nàng.Thái tử giật mình từ trong mộng tỉnh lại, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, một nội thị là thiếp thân hầu hạ hắn ở tại cửa kiệu cúi đầu nói, "Điện hạ, lập tức sẽ về đến phủ.""Không, chúng ta không quay về." Hắn bỗng nhiên rất sợ, đoạn đường từ vương cung đến phủ thái tử, lại từ phủ thái tử trở về vương cung, mỗi ngày đều đi như vậy, có khi một ngày nào đó, cơ hội đi trên đoạn đường này cũng sẽ không còn."Điện hạ, thái tử phi lúc trước đã sai người đến, nói rằng tối nay sẽ chuẩn bị gia yến, ngài cũng đã đáp ứng sẽ trở về tham gia." Nội thị làm hết phận sự nhắc nhở.Thái tử thở dài, cả người như mất hết khí lực sụi lơ trong kiệu, vô lực nói, "Trở về đi."... . . . . .Trong một thành nhỏ ở biên ải, nhiều ngày qua trong ngoài được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Nhan Hi tuyệt không tăng số quân canh giữ thành, cũng không khoe khoang thực lực đối với ngũ quốc, thậm chí có thể nói Nhan Hi đang nắm miễn chiến bài trong tay, nhưng dù sao cũng hợp với tình hình hiện tại. Tất cả mọi người biết, hắn là đang đợi, về phần đợi đích là cái gì, Nhan Hi không nói, cũng không ai dám hỏi.Hôm nay, Nhan Hi dự định đi thị sát tam quân, Nhan Dung đòi đi theo, hắn nói là chưa thấy qua thiên quân vạn mã hùng vĩ như thế nào, nên muốn Nhan Hi cho hắn một cơ hội. Kỳ thực hắn đang nghĩ, hiện tại Nhan Hi là át chủ bài của Yến quốc, Nhan Hi còn hiện diện, tam quân tướng sĩ liền có sĩ khí hăng hái, tất cả mọi người đều tin tưởng uy danh Sát Thần, đứng ở phía sau Nhan Hi hắn luôn có một cảm giác không an toàn, dường như đối diện đều là địch nhân, sẽ không thể trở tay kịp. Nhan Dung rất sợ Nhan Hi trở thành cái đích cho mọi người ngắm tới, nên một tấc cũng không rời, cả quân trướng cũng ở cạnh Nhan Hi.Trúc Diệp Đồng được Nhan Dung an bài ở lại bên người Đào Tiểu Vi, như vậy cũng có thể làm Nhan Hi thêm an tâm mà xử lý công vụ.Chờ Nhan Dung vừa đi xa, Đào Tiểu Vi đã kéo Trúc Diệp Đồng chạy vào trong nội thất, đôi mắt đỏ bừng bừng, vừa nhìn là biết bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ. Ở đây là quân doanh, bốn phương tám hướng đều là tướng sĩ, nếu như ở chỗ này còn có thể gặp phải nguy hiểm, thiên hạ sẽ không có địa phương nào an toàn. Đào Tiểu Vi biết Nhan Dung hảo ý, bất quá nàng hiểu được suy nghĩ chuyện bé xé ra to của hắn, lại còn muốn liên lụy Trúc Diệp Đồng phải thức sớm, ngủ cũng không ngon giấc.