Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 400: Yến quân xuất hiện một “Hoa Mộc Lan” 4
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tô Bối Nhi đứng đợi nửa ngày cũng không thấy Nhan Dung tiến lên, nhưng lại xuất hiện một thiếu niên mang mặt nạ bạc đi ra, gặp nàng cũng không nói lời nào liền ra tay động thủ.Trong lúc nhất thời, mọi điểm né tránh đều bị vũ khí trong tay thiếu niên này phong kín, trường kiếm của Tô Bối Nhi trên chiến trường làm sao bì được với trường thương, nàng võ công mặc dù cao nhưng cũng không quen đấu với binh khí này. Vốn là muốn cùng Nhan Dung quyết đấu, đối phương không chịu ra trận mà phái đi tên cổ quái này mở đầu, Tô Bối Nhi sẽ không hết sức giết hắn, ngũ quốc cùng Yến quân chi chiến, không liên quan đến nàng, Tô Bối Nhi tung ra một kiếm đánh lạc hướng chú ý của thiếu niên, sau đó nàng cưỡi lừa của mình vui vẻ trở về, bạch y thị vệ lập tức bao chung quanh nàng, chặn sự truy kích của Chu Khải.Nhan Dung thấy thế suýt ngã khỏi lưng ngựa, đại quốc sư của một trong ngũ quốc lại có thể chạy trốn như thế, thật không biết là có phúc hay bất hạnh.Trận đầu tiên rất tốt, Tô Bối Nhi lẫn trốn như thế, đương nhiên Yến quân thắng. Người biết rõ sẽ nhìn ra là Tô Bối Nhi không muốn ứng chiến, đánh tới phân nửa đã phiền chán bỏ về. Thế nhưng trên chiến trường chỉ có mấy người tinh nhuệ mới nhìn ra như vậy, đại đa số người đều lấy mắt thường mà đánh giá, ngân thương của Chu Khải dễ dàng đánh bại mỹ nhân cưỡi lừa của ngũ quốc, và toàn thắng trở lại.Yến quân hoan hô nghênh đón Chu Khải trở về, chủ tướng của mỗi nước phía ngũ quốc thì sắc mặt âm trầm, trong đó cả bốn nước còn lại đều oán giận nhìn người đứng đầu bên Lỗ quốc, dường như tất cả họ đang nói, người Lỗ quốc các ngươi đến là giúp Yến quốc lập uy sao? Làm sao dám qua loa như vậy, lại là trận chiến quan trọng đầu tiên.Thật cũng oan uổng cho tướng chỉ huy của Lỗ quốc, Tô Bối Nhi địa vị rất cao, căn không nằm trong phạm vi cai quản của hắn, không dám đắc tội, ngũ quốc thì lại dung ánh mắt trách cứ, công khai lên án hắn, bị giáp giữa. Không thể làm gì khác hơn là tận lực dõi mắt trông về phía xa, đem toàn lực chú ý đều đặt ở Yến quân đối diện, làm bộ như không phát hiện bên mình đang gây rối.Các trưởng lão của bộ tộc Ngũ Đố tính tình nóng nảy, thấy như vậy, liền oán giận nói, “Thật đúng là không có cách nào, tự dưng làm theo ý mình rồi để cho Sát thần chê cười.”
Tô Bối Nhi đứng đợi
nửa ngày cũng không thấy Nhan Dung tiến lên, nhưng lại xuất hiện một
thiếu niên mang mặt nạ bạc đi ra, gặp nàng cũng không nói lời nào liền
ra tay động thủ.
Trong lúc nhất thời, mọi điểm né tránh đều bị vũ khí trong tay thiếu niên này phong kín, trường kiếm của Tô Bối Nhi trên chiến trường làm sao bì được với trường thương, nàng võ công mặc dù cao nhưng cũng không quen đấu với binh khí này. Vốn là muốn cùng Nhan Dung
quyết đấu, đối phương không chịu ra trận mà phái đi tên cổ quái này mở
đầu, Tô Bối Nhi sẽ không hết sức giết hắn, ngũ quốc cùng Yến quân chi
chiến, không liên quan đến nàng, Tô Bối Nhi tung ra một kiếm đánh lạc
hướng chú ý của thiếu niên, sau đó nàng cưỡi lừa của mình vui vẻ trở về, bạch y thị vệ lập tức bao chung quanh nàng, chặn sự truy kích của Chu
Khải.
Nhan Dung thấy thế suýt ngã khỏi lưng ngựa, đại quốc sư của một trong ngũ quốc lại có thể chạy trốn như thế, thật không biết là có phúc hay bất hạnh.
Trận đầu tiên rất tốt, Tô Bối Nhi lẫn trốn như thế, đương nhiên Yến quân thắng. Người biết rõ sẽ nhìn ra là Tô Bối Nhi không muốn ứng chiến, đánh tới phân nửa đã phiền chán bỏ về. Thế
nhưng trên chiến trường chỉ có mấy người tinh nhuệ mới nhìn ra như vậy,
đại đa số người đều lấy mắt thường mà đánh giá, ngân thương của Chu Khải dễ dàng đánh bại mỹ nhân cưỡi lừa của ngũ quốc, và toàn thắng trở lại.
Yến quân hoan hô nghênh đón Chu Khải trở về, chủ tướng của mỗi nước phía
ngũ quốc thì sắc mặt âm trầm, trong đó cả bốn nước còn lại đều oán giận
nhìn người đứng đầu bên Lỗ quốc, dường như tất cả họ đang nói, người Lỗ
quốc các ngươi đến là giúp Yến quốc lập uy sao? Làm sao dám qua loa như
vậy, lại là trận chiến quan trọng đầu tiên.
Thật cũng oan uổng
cho tướng chỉ huy của Lỗ quốc, Tô Bối Nhi địa vị rất cao, căn không nằm
trong phạm vi cai quản của hắn, không dám đắc tội, ngũ quốc thì lại dung ánh mắt trách cứ, công khai lên án hắn, bị giáp giữa. Không thể làm gì
khác hơn là tận lực dõi mắt trông về phía xa, đem toàn lực chú ý đều đặt ở Yến quân đối diện, làm bộ như không phát hiện bên mình đang gây rối.
Các trưởng lão của bộ tộc Ngũ Đố tính tình nóng nảy, thấy như vậy, liền oán giận nói, “Thật đúng là không có cách nào, tự dưng làm theo ý mình rồi
để cho Sát thần chê cười.”
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Tô Bối Nhi đứng đợi nửa ngày cũng không thấy Nhan Dung tiến lên, nhưng lại xuất hiện một thiếu niên mang mặt nạ bạc đi ra, gặp nàng cũng không nói lời nào liền ra tay động thủ.Trong lúc nhất thời, mọi điểm né tránh đều bị vũ khí trong tay thiếu niên này phong kín, trường kiếm của Tô Bối Nhi trên chiến trường làm sao bì được với trường thương, nàng võ công mặc dù cao nhưng cũng không quen đấu với binh khí này. Vốn là muốn cùng Nhan Dung quyết đấu, đối phương không chịu ra trận mà phái đi tên cổ quái này mở đầu, Tô Bối Nhi sẽ không hết sức giết hắn, ngũ quốc cùng Yến quân chi chiến, không liên quan đến nàng, Tô Bối Nhi tung ra một kiếm đánh lạc hướng chú ý của thiếu niên, sau đó nàng cưỡi lừa của mình vui vẻ trở về, bạch y thị vệ lập tức bao chung quanh nàng, chặn sự truy kích của Chu Khải.Nhan Dung thấy thế suýt ngã khỏi lưng ngựa, đại quốc sư của một trong ngũ quốc lại có thể chạy trốn như thế, thật không biết là có phúc hay bất hạnh.Trận đầu tiên rất tốt, Tô Bối Nhi lẫn trốn như thế, đương nhiên Yến quân thắng. Người biết rõ sẽ nhìn ra là Tô Bối Nhi không muốn ứng chiến, đánh tới phân nửa đã phiền chán bỏ về. Thế nhưng trên chiến trường chỉ có mấy người tinh nhuệ mới nhìn ra như vậy, đại đa số người đều lấy mắt thường mà đánh giá, ngân thương của Chu Khải dễ dàng đánh bại mỹ nhân cưỡi lừa của ngũ quốc, và toàn thắng trở lại.Yến quân hoan hô nghênh đón Chu Khải trở về, chủ tướng của mỗi nước phía ngũ quốc thì sắc mặt âm trầm, trong đó cả bốn nước còn lại đều oán giận nhìn người đứng đầu bên Lỗ quốc, dường như tất cả họ đang nói, người Lỗ quốc các ngươi đến là giúp Yến quốc lập uy sao? Làm sao dám qua loa như vậy, lại là trận chiến quan trọng đầu tiên.Thật cũng oan uổng cho tướng chỉ huy của Lỗ quốc, Tô Bối Nhi địa vị rất cao, căn không nằm trong phạm vi cai quản của hắn, không dám đắc tội, ngũ quốc thì lại dung ánh mắt trách cứ, công khai lên án hắn, bị giáp giữa. Không thể làm gì khác hơn là tận lực dõi mắt trông về phía xa, đem toàn lực chú ý đều đặt ở Yến quân đối diện, làm bộ như không phát hiện bên mình đang gây rối.Các trưởng lão của bộ tộc Ngũ Đố tính tình nóng nảy, thấy như vậy, liền oán giận nói, “Thật đúng là không có cách nào, tự dưng làm theo ý mình rồi để cho Sát thần chê cười.”