Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 417: Chiến trường thật sự (6)

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửu Đĩnh đứng ở cửa, rất cực lực nhịn cười, chỉ cần có Vương phi ở đây chủ tử nhất định sẽ không tức giận.Đào Tiểu Vi tiếp tục đọc tiếp lễ thiếp, tam tứ ngũ lục hoàng tử đều viết thiếp mời, ý tứ cũng không khác nhau lắm, đại loại là ai cũng nói muốn khi nào Nhan Hi về kinh, nhất định phải đến quý phủ của họ ca hát dự tiệc để thắt chặt tình huynh đệ, mấy hoàng tử nhỏ tuổi còn chưa biết loại giả tạo này, cho nên không có đưa tới cái gì cả, trừ một người, đó là thái tử, hắn vẫn duy trì im lặng, mấy ngày hôm trước từ kinh thành đưa tới tin tức nói hắn bị bệnh, từ từ trầm trọng, cửa phủ đóng chặt, người nào đến thăm bệnh cũng một mực không gặp, đối với triều chính cũng chẳng quan tâm.Rốt cục xem đến chán, Đào Tiểu Vi mới đi tới bên cạnh Nhan Hi, ngồi ở trên đùi hắn, hai cánh tay ôm lấy cổ làm dời đi lực hấp dẫn của quyển sách trên tay Nhan Hi, “Tướng Công, nếu như những lễ vật này đều nhận, khố phòng nhà chúng ta không chừng chứa không đủ.”Nhan Hi nhíu mày, cánh tay khoát lên hông Đào Tiểu Vi, cố định trụ thân thể không ổn định của nàng, “Nàng thích ngủ ở trên đống châu báo không?”“Mấy thứ đó làm sao có thể làm giường ngủ?” Sờ sờ gương mặt Nhan Hi, Đào Tiểu Vi nghiêm nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú giảng giải, “Tướng Công, không phải ta nói chàng, tuy rằng chàng trên chiến trường rất lợi hại, bất quá để thưởng thức hết các loại này, là cần có thời gian dài phải học nha.” Vốn muốn cho Nhan Hi không có việc gì là cứ nhìn đến sách, nên nàng quyết định dùng nơi chứ sách chứa những thứ này, nhưng Đào Tiểu Vi nhớ lại, hắn là người tay không rời sách, trong thư phòng ba mặt tường đều chứa sách cổ, hắn cơ bản đều đã đọc qua, vì vậy nàng quay tròn mắt, vòng vo vài vòng liền thay đổi lý do, “Hay là dưới đất khảm ngọc, châu báu mã não lót sàng, à còn trên nhà xí dùng đá mắt mèo làm thành một vòng cho đẹp, lúc này mới hiện ra là Duệ Vương gia khác biệt với mọi người nha.”“Vi vi, đá mắt mèo lát ở nhà xí, vậy khi ngồi trên đó, nhiều con mắt nhìn chằm chằm ta sẽ không chú tâm ‘làm việc’ được.” Rốt cục nhìn thấy Đào Tiểu Vi thu hồi lại biểu cảm thương tiếc, Nhan Hi rất có kiên trì cùng nàng tranh cãi, nhìn nàng cười khanh khách khả ái, cả trái tim cũng ngập tràn đầy vui vẻ, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn.“Cái này đâu phải vấn đề chính a? Không được, vậy đổi thành dạ minh châu, như vậy buổi tối khi đến nhà xí cũng không cần dùng đèn lồng nha.” Nói xong, không đợi Nhan Hi cười, chính nàng đã nhịn không được cười to không ngừng vì ý tưởng kỳ lạ này.

Cửu Đĩnh đứng ở cửa, rất cực lực nhịn cười, chỉ cần có Vương phi ở đây chủ tử nhất định sẽ không tức giận.

Đào Tiểu Vi tiếp tục đọc tiếp lễ thiếp, tam tứ ngũ lục hoàng tử đều viết
thiếp mời, ý tứ cũng không khác nhau lắm, đại loại là ai cũng nói muốn
khi nào Nhan Hi về kinh, nhất định phải đến quý phủ của họ ca hát dự
tiệc để thắt chặt tình huynh đệ, mấy hoàng tử nhỏ tuổi còn chưa biết
loại giả tạo này, cho nên không có đưa tới cái gì cả, trừ một người, đó
là thái tử, hắn vẫn duy trì im lặng, mấy ngày hôm trước từ kinh thành
đưa tới tin tức nói hắn bị bệnh, từ từ trầm trọng, cửa phủ đóng chặt,
người nào đến thăm bệnh cũng một mực không gặp, đối với triều chính cũng chẳng quan tâm.

Rốt cục xem đến chán, Đào Tiểu Vi mới đi tới bên cạnh Nhan Hi, ngồi ở trên đùi hắn, hai cánh tay ôm lấy cổ làm dời đi
lực hấp dẫn của quyển sách trên tay Nhan Hi, “Tướng Công, nếu như những
lễ vật này đều nhận, khố phòng nhà chúng ta không chừng chứa không đủ.”

Nhan Hi nhíu mày, cánh tay khoát lên hông Đào Tiểu Vi, cố định trụ thân thể
không ổn định của nàng, “Nàng thích ngủ ở trên đống châu báo không?”

“Mấy thứ đó làm sao có thể làm giường ngủ?” Sờ sờ gương mặt Nhan Hi, Đào
Tiểu Vi nghiêm nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú giảng giải, “Tướng
Công, không phải ta nói chàng, tuy rằng chàng trên chiến trường rất lợi
hại, bất quá để thưởng thức hết các loại này, là cần có thời gian dài
phải học nha.” Vốn muốn cho Nhan Hi không có việc gì là cứ nhìn đến
sách, nên nàng quyết định dùng nơi chứ sách chứa những thứ này, nhưng
Đào Tiểu Vi nhớ lại, hắn là người tay không rời sách, trong thư phòng ba mặt tường đều chứa sách cổ, hắn cơ bản đều đã đọc qua, vì vậy nàng quay tròn mắt, vòng vo vài vòng liền thay đổi lý do, “Hay là dưới đất khảm
ngọc, châu báu mã não lót sàng, à còn trên nhà xí dùng đá mắt mèo làm
thành một vòng cho đẹp, lúc này mới hiện ra là Duệ Vương gia khác biệt
với mọi người nha.”

“Vi vi, đá mắt mèo lát ở nhà xí, vậy khi ngồi trên đó, nhiều con mắt nhìn chằm chằm ta sẽ không chú tâm ‘làm việc’
được.” Rốt cục nhìn thấy Đào Tiểu Vi thu hồi lại biểu cảm thương tiếc,
Nhan Hi rất có kiên trì cùng nàng tranh cãi, nhìn nàng cười khanh khách
khả ái, cả trái tim cũng ngập tràn đầy vui vẻ, tất cả đều cảm thấy mỹ
mãn.

“Cái này đâu phải vấn đề chính a? Không được, vậy đổi thành
dạ minh châu, như vậy buổi tối khi đến nhà xí cũng không cần dùng đèn
lồng nha.” Nói xong, không đợi Nhan Hi cười, chính nàng đã nhịn không
được cười to không ngừng vì ý tưởng kỳ lạ này.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửu Đĩnh đứng ở cửa, rất cực lực nhịn cười, chỉ cần có Vương phi ở đây chủ tử nhất định sẽ không tức giận.Đào Tiểu Vi tiếp tục đọc tiếp lễ thiếp, tam tứ ngũ lục hoàng tử đều viết thiếp mời, ý tứ cũng không khác nhau lắm, đại loại là ai cũng nói muốn khi nào Nhan Hi về kinh, nhất định phải đến quý phủ của họ ca hát dự tiệc để thắt chặt tình huynh đệ, mấy hoàng tử nhỏ tuổi còn chưa biết loại giả tạo này, cho nên không có đưa tới cái gì cả, trừ một người, đó là thái tử, hắn vẫn duy trì im lặng, mấy ngày hôm trước từ kinh thành đưa tới tin tức nói hắn bị bệnh, từ từ trầm trọng, cửa phủ đóng chặt, người nào đến thăm bệnh cũng một mực không gặp, đối với triều chính cũng chẳng quan tâm.Rốt cục xem đến chán, Đào Tiểu Vi mới đi tới bên cạnh Nhan Hi, ngồi ở trên đùi hắn, hai cánh tay ôm lấy cổ làm dời đi lực hấp dẫn của quyển sách trên tay Nhan Hi, “Tướng Công, nếu như những lễ vật này đều nhận, khố phòng nhà chúng ta không chừng chứa không đủ.”Nhan Hi nhíu mày, cánh tay khoát lên hông Đào Tiểu Vi, cố định trụ thân thể không ổn định của nàng, “Nàng thích ngủ ở trên đống châu báo không?”“Mấy thứ đó làm sao có thể làm giường ngủ?” Sờ sờ gương mặt Nhan Hi, Đào Tiểu Vi nghiêm nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú giảng giải, “Tướng Công, không phải ta nói chàng, tuy rằng chàng trên chiến trường rất lợi hại, bất quá để thưởng thức hết các loại này, là cần có thời gian dài phải học nha.” Vốn muốn cho Nhan Hi không có việc gì là cứ nhìn đến sách, nên nàng quyết định dùng nơi chứ sách chứa những thứ này, nhưng Đào Tiểu Vi nhớ lại, hắn là người tay không rời sách, trong thư phòng ba mặt tường đều chứa sách cổ, hắn cơ bản đều đã đọc qua, vì vậy nàng quay tròn mắt, vòng vo vài vòng liền thay đổi lý do, “Hay là dưới đất khảm ngọc, châu báu mã não lót sàng, à còn trên nhà xí dùng đá mắt mèo làm thành một vòng cho đẹp, lúc này mới hiện ra là Duệ Vương gia khác biệt với mọi người nha.”“Vi vi, đá mắt mèo lát ở nhà xí, vậy khi ngồi trên đó, nhiều con mắt nhìn chằm chằm ta sẽ không chú tâm ‘làm việc’ được.” Rốt cục nhìn thấy Đào Tiểu Vi thu hồi lại biểu cảm thương tiếc, Nhan Hi rất có kiên trì cùng nàng tranh cãi, nhìn nàng cười khanh khách khả ái, cả trái tim cũng ngập tràn đầy vui vẻ, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn.“Cái này đâu phải vấn đề chính a? Không được, vậy đổi thành dạ minh châu, như vậy buổi tối khi đến nhà xí cũng không cần dùng đèn lồng nha.” Nói xong, không đợi Nhan Hi cười, chính nàng đã nhịn không được cười to không ngừng vì ý tưởng kỳ lạ này.

Chương 417: Chiến trường thật sự (6)