Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 447: Quan lâm thiên hạ (6)

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi bình tĩnh hướng vào nội viện mà đi, một lúc sau một đạo mệnh lệnh truyền đến, “Cửu Đỉnh, những nữ nhân nào không muốn đi thì thành toàn trung nghĩa cho các nàng.”Cửu Đỉnh nghiêng đầu đi, tựa tiếu phi tiếu nhìn quản gia nói, “Ông thật là không biết tình huống, Gia càng giận thì sẽ đem ta ra làm bia đỡ đạn, ông ngại rằng Cửu Đỉnh da dầy nên muốn để Gia lột một lớp sao?”Quản gia cười khúc khích, “Cửu Đỉnh hộ vệ không nên nói như vậy, ngươi là cận vệ của Vương gia, là tâm phúc của vương gia, ngài ấy khẳng định không nỡ xử phạt ngươi.”“Vậy ông nói xem, ta làm cái gì thì Gia sẽ xử phạt? Để cho đám nữ nhân này vào phủ là mệnh lệnh của Gia, bất quá, để các nàng đến tiền viện tới dọa người chính là lỗi của quản gia ông.” Cửu Đỉnh vui vẻ quăng củ khoai bỏng vào quản gia, “Gia giờ này trong lòng rất phiền không có thời gian xử ông, chờ sau đó Gia thảnh thơi rồi, quản gia ngài sợ rằng phải nhận bản tử .”Quản gia theo bản năng bảo vệ mông của mình, đã có e sợ, “Ta nên làm cái gì bây giờ?”Làm sao bây giờ? Cửu Đỉnh không tiếng động, ngón tay chỉ cách đó không xa đám nữ nhân đang thương lượng đối sách kia.Quản gia hiểu, lão ưỡn ngực ngẩng đầu, phát ra hình tượng cao cao tại thượng thường ngày của quản gia Duệ vương phủ, phất tay gọi gia nhân, rồi chỉ vào đám nữ nhân nói, “Đuổi ra ngoài.”“Tại sao, chúng ta là Vương gia cho phép vào vương phủ, muốn đuổi đi cũng là Vương gia tự thân động thủ, hai người các ngươi, bọn nô tài thấp kém không được chạm vào chúng ta.” Có cô nương giận dữ kêu to, không để cho gia nhân đụng chạm vào thân thể.Gia nhân còn lại đứng bên cạnh nhìn, lời của Vương gia hắn hiểu rõ ràng, thấy những nữ nhân này phản kháng, hắn trừng mắt lên trông rất dọa người, “Ngươi nếu không đi, ta giúp các ngươi thành toàn trung nghĩa?”“Cái gì là thành toàn trung nghĩa?”“Không phải các ngươi nói, sinh là người của vương phủ chết là quỷ của vương phủ sao? Bây giờ các ngươi sống nhất định là không thể lưu lại, muốn ở lại thì phải chết, không sao, ta sẽ giúp các ngươi.” Tên gia nhân rất trượng nghĩa vỗ ngực một cái, từ sau thắt lưng blấy ra đoạn đao sáng loáng, cổ tay run lên, “Tương lai ta muốn cùng Vương gia ra chiến trường giết địch, vừa lúc ta còn chưa từng thấy máu, các ngươi cũng coi như giúp ta luyện gan vậy, đến đây, ai lên trước, ta tận lực cho các ngươi một đao mất mạng ngay.”

Nhan Hi bình tĩnh
hướng vào nội viện mà đi, một lúc sau một đạo mệnh lệnh truyền đến, “Cửu Đỉnh, những nữ nhân nào không muốn đi thì thành toàn trung nghĩa cho
các nàng.”

Cửu Đỉnh nghiêng đầu đi, tựa tiếu phi tiếu nhìn quản
gia nói, “Ông thật là không biết tình huống, Gia càng giận thì sẽ đem ta ra làm bia đỡ đạn, ông ngại rằng Cửu Đỉnh da dầy nên muốn để Gia lột
một lớp sao?”

Quản gia cười khúc khích, “Cửu Đỉnh hộ vệ không nên nói như vậy, ngươi là cận vệ của Vương gia, là tâm phúc của vương
gia, ngài ấy khẳng định không nỡ xử phạt ngươi.”

“Vậy ông nói
xem, ta làm cái gì thì Gia sẽ xử phạt? Để cho đám nữ nhân này vào phủ là mệnh lệnh của Gia, bất quá, để các nàng đến tiền viện tới dọa người
chính là lỗi của quản gia ông.” Cửu Đỉnh vui vẻ quăng củ khoai bỏng vào
quản gia, “Gia giờ này trong lòng rất phiền không có thời gian xử ông,
chờ sau đó Gia thảnh thơi rồi, quản gia ngài sợ rằng phải nhận bản tử
.”

Quản gia theo bản năng bảo vệ mông của mình, đã có e sợ, “Ta nên làm cái gì bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Cửu Đỉnh không tiếng động, ngón tay chỉ cách đó không xa đám nữ nhân đang thương lượng đối sách kia.

Quản gia hiểu, lão ưỡn ngực ngẩng đầu, phát ra hình tượng cao cao tại thượng thường ngày của quản gia Duệ vương phủ, phất tay gọi gia nhân, rồi chỉ
vào đám nữ nhân nói, “Đuổi ra ngoài.”

“Tại sao, chúng ta là Vương gia cho phép vào vương phủ, muốn đuổi đi cũng là Vương gia tự thân động thủ, hai người các ngươi, bọn nô tài thấp kém không được chạm vào chúng ta.” Có cô nương giận dữ kêu to, không để cho gia nhân đụng chạm vào
thân thể.

Gia nhân còn lại đứng bên cạnh nhìn, lời của Vương gia
hắn hiểu rõ ràng, thấy những nữ nhân này phản kháng, hắn trừng mắt lên
trông rất dọa người, “Ngươi nếu không đi, ta giúp các ngươi thành toàn
trung nghĩa?”

“Cái gì là thành toàn trung nghĩa?”

“Không
phải các ngươi nói, sinh là người của vương phủ chết là quỷ của vương
phủ sao? Bây giờ các ngươi sống nhất định là không thể lưu lại, muốn ở
lại thì phải chết, không sao, ta sẽ giúp các ngươi.” Tên gia nhân rất
trượng nghĩa vỗ ngực một cái, từ sau thắt lưng blấy ra đoạn đao sáng
loáng, cổ tay run lên, “Tương lai ta muốn cùng Vương gia ra chiến trường giết địch, vừa lúc ta còn chưa từng thấy máu, các ngươi cũng coi như
giúp ta luyện gan vậy, đến đây, ai lên trước, ta tận lực cho các ngươi
một đao mất mạng ngay.”

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi bình tĩnh hướng vào nội viện mà đi, một lúc sau một đạo mệnh lệnh truyền đến, “Cửu Đỉnh, những nữ nhân nào không muốn đi thì thành toàn trung nghĩa cho các nàng.”Cửu Đỉnh nghiêng đầu đi, tựa tiếu phi tiếu nhìn quản gia nói, “Ông thật là không biết tình huống, Gia càng giận thì sẽ đem ta ra làm bia đỡ đạn, ông ngại rằng Cửu Đỉnh da dầy nên muốn để Gia lột một lớp sao?”Quản gia cười khúc khích, “Cửu Đỉnh hộ vệ không nên nói như vậy, ngươi là cận vệ của Vương gia, là tâm phúc của vương gia, ngài ấy khẳng định không nỡ xử phạt ngươi.”“Vậy ông nói xem, ta làm cái gì thì Gia sẽ xử phạt? Để cho đám nữ nhân này vào phủ là mệnh lệnh của Gia, bất quá, để các nàng đến tiền viện tới dọa người chính là lỗi của quản gia ông.” Cửu Đỉnh vui vẻ quăng củ khoai bỏng vào quản gia, “Gia giờ này trong lòng rất phiền không có thời gian xử ông, chờ sau đó Gia thảnh thơi rồi, quản gia ngài sợ rằng phải nhận bản tử .”Quản gia theo bản năng bảo vệ mông của mình, đã có e sợ, “Ta nên làm cái gì bây giờ?”Làm sao bây giờ? Cửu Đỉnh không tiếng động, ngón tay chỉ cách đó không xa đám nữ nhân đang thương lượng đối sách kia.Quản gia hiểu, lão ưỡn ngực ngẩng đầu, phát ra hình tượng cao cao tại thượng thường ngày của quản gia Duệ vương phủ, phất tay gọi gia nhân, rồi chỉ vào đám nữ nhân nói, “Đuổi ra ngoài.”“Tại sao, chúng ta là Vương gia cho phép vào vương phủ, muốn đuổi đi cũng là Vương gia tự thân động thủ, hai người các ngươi, bọn nô tài thấp kém không được chạm vào chúng ta.” Có cô nương giận dữ kêu to, không để cho gia nhân đụng chạm vào thân thể.Gia nhân còn lại đứng bên cạnh nhìn, lời của Vương gia hắn hiểu rõ ràng, thấy những nữ nhân này phản kháng, hắn trừng mắt lên trông rất dọa người, “Ngươi nếu không đi, ta giúp các ngươi thành toàn trung nghĩa?”“Cái gì là thành toàn trung nghĩa?”“Không phải các ngươi nói, sinh là người của vương phủ chết là quỷ của vương phủ sao? Bây giờ các ngươi sống nhất định là không thể lưu lại, muốn ở lại thì phải chết, không sao, ta sẽ giúp các ngươi.” Tên gia nhân rất trượng nghĩa vỗ ngực một cái, từ sau thắt lưng blấy ra đoạn đao sáng loáng, cổ tay run lên, “Tương lai ta muốn cùng Vương gia ra chiến trường giết địch, vừa lúc ta còn chưa từng thấy máu, các ngươi cũng coi như giúp ta luyện gan vậy, đến đây, ai lên trước, ta tận lực cho các ngươi một đao mất mạng ngay.”

Chương 447: Quan lâm thiên hạ (6)