Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 448: Quan lâm thiên hạ (7)
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đám nữ nhân chỉ là muốn lưu lại, cũng không có người thật nguyện ý lấy mạng đổi cái gì trung nghĩa, người chết như đèn đã tắt, có thể còn sống thì làm lại mấy hồi, nhìn tên hộ vệ sát khí lẫm liệt rất thật, không biết có người nào phát ra một tiếng thét chói tai, xách cả váy lên chạy đi ra ngoài, vừa lúc có người đem cửa lớn của Duệ vương phủ mở ra một kẻ hở nhỏ, chỉ trong chốc lát, nữ nhân trong sân bỏ chạy sạch sẽ, ngay cả trên người các nàng, mùi thơm cũng bị gió mát từ từ thổi tan mất tích.“Làm rất khá, buổi tối sẽ ban thưởng món ngon cho ngươi.” Quản gia cao hứng vỗ vỗ vai gã sai vặt, “Thời khắc mấu chốt còn rất hữu dụng.”Cửu Đỉnh cũng cười, thán phục nói, “Thật là ác nhân đều gặp ác nhân trị, đối phó bọn nữ nhân này, thô bạo vĩnh viễn hơn hẳn sự hào hoa phong nhã.”“Ta đây phải đi bẩm báo cho Vương gia.” Giải quyết êm đẹp, quản gia khẩn cấp muốn đi tìm Nhan Hi tranh công, hắn không cần biết có nhận được ban thưởng hay không, chỉ hy vọng Gia nhìn thấy hắn đem chuyện xử lý thoả đáng mà thương tình miễn cho bị ăn đòn.Cửu Đỉnh một phen kéo lại hắn, “Lão quản gia, bây giờ đừng đi nội viện, chủ tử đang phiền, trừ Vương phi ra người nào tới gần đều rất nguy hiểm.”“Phát sinh đại sự gì sao?” Quản gia ghé đầu vào, thấp giọng hỏi.Cửu Đỉnh kê vào lổ tai, thật nhanh nói một câu.Sau đó, quản gia hai chân mềm nhũn, ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt mở to, “Hoàng thượng…”Đào Tiểu Vi vừa mới ngủ, ngay cả đầu cũng chôn trong chăn, Nhan Hi đi vào phòng chỉ thấy được mái tóc đen của nàng ở ngoài. (ta cũng ngủ kiểu này =.=)“Gia, ngài đã trở lại.” Thiên Đồng thấy thế, lập tức biết điều lui ra cửa, giống như thường ngày, đem không gian để lại cho hai vị chủ tử.Nhan Hi nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, đem chăn kéo xuống, lộ ra nữa bên mặt của Đào Tiểu Vi, mũi hô hấp được thông thoáng hơn, hô hấp nặng nề chậm rãi chuyển đạm. Nàng thỏa mãn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ngủ càng sâu hơn.Giằng co gần nửa ngày nay, Nhan Hi cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn cởi xuống ngoại bào, tiện tay khoác lên trước giường, vén chăn lên một góc chui đi vào, Đào Tiểu Vi cảm giác được hơi thở quen thuộc đến gần, bản năng nàng dựa đi tới, Nhan Hi giang hai cánh tay, đem thân thể mềm mại ôm chặt vào trong ngực.
Đám nữ nhân chỉ là
muốn lưu lại, cũng không có người thật nguyện ý lấy mạng đổi cái gì
trung nghĩa, người chết như đèn đã tắt, có thể còn sống thì làm lại mấy
hồi, nhìn tên hộ vệ sát khí lẫm liệt rất thật, không biết có người nào
phát ra một tiếng thét chói tai, xách cả váy lên chạy đi ra ngoài, vừa
lúc có người đem cửa lớn của Duệ vương phủ mở ra một kẻ hở nhỏ, chỉ
trong chốc lát, nữ nhân trong sân bỏ chạy sạch sẽ, ngay cả trên người
các nàng, mùi thơm cũng bị gió mát từ từ thổi tan mất tích.
“Làm rất khá, buổi tối sẽ ban thưởng món ngon cho ngươi.” Quản gia cao hứng
vỗ vỗ vai gã sai vặt, “Thời khắc mấu chốt còn rất hữu dụng.”
Cửu
Đỉnh cũng cười, thán phục nói, “Thật là ác nhân đều gặp ác nhân trị, đối phó bọn nữ nhân này, thô bạo vĩnh viễn hơn hẳn sự hào hoa phong nhã.”
“Ta đây phải đi bẩm báo cho Vương gia.” Giải quyết êm đẹp, quản gia khẩn
cấp muốn đi tìm Nhan Hi tranh công, hắn không cần biết có nhận được ban
thưởng hay không, chỉ hy vọng Gia nhìn thấy hắn đem chuyện xử lý thoả
đáng mà thương tình miễn cho bị ăn đòn.
Cửu Đỉnh một phen kéo lại hắn, “Lão quản gia, bây giờ đừng đi nội viện, chủ tử đang phiền, trừ
Vương phi ra người nào tới gần đều rất nguy hiểm.”
“Phát sinh đại sự gì sao?” Quản gia ghé đầu vào, thấp giọng hỏi.
Cửu Đỉnh kê vào lổ tai, thật nhanh nói một câu.
Sau đó, quản gia hai chân mềm nhũn, ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt mở to, “Hoàng thượng…”
Đào Tiểu Vi vừa mới ngủ, ngay cả đầu cũng chôn trong chăn, Nhan Hi đi vào
phòng chỉ thấy được mái tóc đen của nàng ở ngoài. (ta cũng ngủ kiểu này
=.=)
“Gia, ngài đã trở lại.” Thiên Đồng thấy thế, lập tức biết
điều lui ra cửa, giống như thường ngày, đem không gian để lại cho hai vị chủ tử.
Nhan Hi nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, đem chăn kéo xuống, lộ ra nữa bên mặt của Đào Tiểu Vi, mũi hô hấp được thông thoáng hơn, hô hấp nặng nề chậm rãi chuyển đạm. Nàng thỏa mãn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ngủ càng sâu hơn.
Giằng co gần nửa ngày nay, Nhan Hi cũng cảm
thấy mệt mỏi, hắn cởi xuống ngoại bào, tiện tay khoác lên trước giường,
vén chăn lên một góc chui đi vào, Đào Tiểu Vi cảm giác được hơi thở quen thuộc đến gần, bản năng nàng dựa đi tới, Nhan Hi giang hai cánh tay,
đem thân thể mềm mại ôm chặt vào trong ngực.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đám nữ nhân chỉ là muốn lưu lại, cũng không có người thật nguyện ý lấy mạng đổi cái gì trung nghĩa, người chết như đèn đã tắt, có thể còn sống thì làm lại mấy hồi, nhìn tên hộ vệ sát khí lẫm liệt rất thật, không biết có người nào phát ra một tiếng thét chói tai, xách cả váy lên chạy đi ra ngoài, vừa lúc có người đem cửa lớn của Duệ vương phủ mở ra một kẻ hở nhỏ, chỉ trong chốc lát, nữ nhân trong sân bỏ chạy sạch sẽ, ngay cả trên người các nàng, mùi thơm cũng bị gió mát từ từ thổi tan mất tích.“Làm rất khá, buổi tối sẽ ban thưởng món ngon cho ngươi.” Quản gia cao hứng vỗ vỗ vai gã sai vặt, “Thời khắc mấu chốt còn rất hữu dụng.”Cửu Đỉnh cũng cười, thán phục nói, “Thật là ác nhân đều gặp ác nhân trị, đối phó bọn nữ nhân này, thô bạo vĩnh viễn hơn hẳn sự hào hoa phong nhã.”“Ta đây phải đi bẩm báo cho Vương gia.” Giải quyết êm đẹp, quản gia khẩn cấp muốn đi tìm Nhan Hi tranh công, hắn không cần biết có nhận được ban thưởng hay không, chỉ hy vọng Gia nhìn thấy hắn đem chuyện xử lý thoả đáng mà thương tình miễn cho bị ăn đòn.Cửu Đỉnh một phen kéo lại hắn, “Lão quản gia, bây giờ đừng đi nội viện, chủ tử đang phiền, trừ Vương phi ra người nào tới gần đều rất nguy hiểm.”“Phát sinh đại sự gì sao?” Quản gia ghé đầu vào, thấp giọng hỏi.Cửu Đỉnh kê vào lổ tai, thật nhanh nói một câu.Sau đó, quản gia hai chân mềm nhũn, ngồi chồm hổm dưới đất, ánh mắt mở to, “Hoàng thượng…”Đào Tiểu Vi vừa mới ngủ, ngay cả đầu cũng chôn trong chăn, Nhan Hi đi vào phòng chỉ thấy được mái tóc đen của nàng ở ngoài. (ta cũng ngủ kiểu này =.=)“Gia, ngài đã trở lại.” Thiên Đồng thấy thế, lập tức biết điều lui ra cửa, giống như thường ngày, đem không gian để lại cho hai vị chủ tử.Nhan Hi nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, đem chăn kéo xuống, lộ ra nữa bên mặt của Đào Tiểu Vi, mũi hô hấp được thông thoáng hơn, hô hấp nặng nề chậm rãi chuyển đạm. Nàng thỏa mãn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, ngủ càng sâu hơn.Giằng co gần nửa ngày nay, Nhan Hi cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn cởi xuống ngoại bào, tiện tay khoác lên trước giường, vén chăn lên một góc chui đi vào, Đào Tiểu Vi cảm giác được hơi thở quen thuộc đến gần, bản năng nàng dựa đi tới, Nhan Hi giang hai cánh tay, đem thân thể mềm mại ôm chặt vào trong ngực.