Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 453: Quan lâm thiên hạ (12)

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nói cách khác, nàng thành chướng ngại vật ngăn bước tướng công đi lên ngôi vị hoàng đế.Dựa vào sủng ái của Nhan Hi đối với nàng, nàng sẽ kéo lại bước chân của hắn.Nếu thật sự là như vậy, nhiều năm sau, Nhan Hi có thể hay không đối với lựa chọn hôm nay cảm thấy hối hận, tay trái giang sơn, tay phải mỹ nhân, vì nữ nhân mà bỏ qua giang sơn.Cái gì nhẹ cái gì nặng, qua nhiều thời gian theo lòng người mà biến hóa.“Tướng công?” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, lời nói đến khóe miệng nhưng làm sao cũng nói không ra lời. Có lẽ là nàng quá ích kỷ, cho tới bây giờ cũng không có đứng ở góc độ của Nhan Hi mà suy nghĩ, chỉ để mình nàng quyết định nhân sinh của hai người.Nhan Hi không có trả lời nàng về thỉnh cầu cao bay xa chạy.Một đường bôn ba ngày đêm hắn đã mệt chết đi .Tới kinh thành phải đến thẳng hoàng cung, hoàng đế băng hà truyền ngôi cho hắn. Từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau, toàn bộ đại sự đều tập trung ở ngày hôm nay, ở lúc Nhan Hi mỏi mệt nhất.Hắn để các đại thần quỳ ở ngoài cửa, trở lại bên cạnh nàng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì chỉ có ở chỗ này, hắn mới có thể tìm được an tâm, có thể gỡ xuống phòng bị nặng nề, tạm thời buông lỏng.Nàng có phải quá ích kỷ rồi không…Tay trái bị Nhan Hi nắm ở lòng bàn tay, Đào Tiểu Vi dùng tay phải viết xuống một phong tin ngắn, để cho Thiên Đồng gọi Cửu Đỉnh, trịnh trọng giao cho hắn, “Phái người đến nơi của Nhị điện hạ, đem phong thư này đưa đi cho Vương phi.”Chờ Cửu Đỉnh rời đi, Đào Tiểu Vi mới thở dài ra một hơi, nâng má Nhan Hi nhìn ngẩn người.Thiên Đồng đem tổ yến bưng tới nói, “Vương phi, ngài cũng nghỉ ngơi đi, vừa mới ngủ một hồi đã tỉnh lại, nhất định còn rất mệt mỏi a.”“Ta ngủ không được.” Trong đầu loạn rầm rầm, căn bản là tĩnh không nổi tâm.Thiên Sương xác định Nhan Hi đã thật sự lâm vào ngủ sâu hiếm thấy, không sợ ánh mắt sắc bén của tỷ tỷ, nàng hề hề nói, “Vương phi, mới vừa rồi ta đi phòng bếp nhìn thấy quản gia đứng ở gốc cây ngắt lá rồi than thở, lão còn nói nhỏ, nô tỳ đứng ở phía sau cây nghe lén biết, ngài đoán xem, quản gia đang buồn bực cái gì?”Cũng không đợi Đào Tiểu Vi tiếp lời hỏi, Thiên Sương che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm, “Quản gia nói, Gia chúng ta tương lai chính là Yến quốc hoàng đế, chuyện như vậy lão căn bản là một chút chuẩn bị cũng không có, Duệ vương phủ là nhà mà lão vất vả cả đời, nên không muốn rời đi, nhưng hoàng đế đều ở trong hoàng cung, muốn tiếp tục hầu hạ Vương gia, thì lão phải hạ quyết tâm cho mình một đao.”

Nói cách khác, nàng thành chướng ngại vật ngăn bước tướng công đi lên ngôi vị hoàng đế.

Dựa vào sủng ái của Nhan Hi đối với nàng, nàng sẽ kéo lại bước chân của hắn.

Nếu thật sự là như vậy, nhiều năm sau, Nhan Hi có thể hay không đối với lựa chọn hôm nay cảm thấy hối hận, tay trái giang sơn, tay phải mỹ nhân, vì nữ nhân mà bỏ qua giang sơn.

Cái gì nhẹ cái gì nặng, qua nhiều thời gian theo lòng người mà biến hóa.

“Tướng công?” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, lời nói đến khóe miệng nhưng làm sao
cũng nói không ra lời. Có lẽ là nàng quá ích kỷ, cho tới bây giờ cũng
không có đứng ở góc độ của Nhan Hi mà suy nghĩ, chỉ để mình nàng quyết
định nhân sinh của hai người.

Nhan Hi không có trả lời nàng về thỉnh cầu cao bay xa chạy.

Một đường bôn ba ngày đêm hắn đã mệt chết đi .

Tới kinh thành phải đến thẳng hoàng cung, hoàng đế băng hà truyền ngôi cho
hắn. Từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau, toàn bộ đại sự đều tập trung ở ngày hôm nay, ở lúc Nhan Hi mỏi mệt nhất.

Hắn để các đại thần
quỳ ở ngoài cửa, trở lại bên cạnh nàng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì chỉ có ở chỗ này, hắn mới có thể tìm được an tâm, có thể gỡ xuống phòng bị nặng nề, tạm thời buông lỏng.

Nàng có phải quá ích kỷ rồi không…

Tay trái bị Nhan Hi nắm ở lòng bàn tay, Đào Tiểu Vi dùng tay phải viết
xuống một phong tin ngắn, để cho Thiên Đồng gọi Cửu Đỉnh, trịnh trọng
giao cho hắn, “Phái người đến nơi của Nhị điện hạ, đem phong thư này đưa đi cho Vương phi.”

Chờ Cửu Đỉnh rời đi, Đào Tiểu Vi mới thở dài ra một hơi, nâng má Nhan Hi nhìn ngẩn người.

Thiên Đồng đem tổ yến bưng tới nói, “Vương phi, ngài cũng nghỉ ngơi đi, vừa
mới ngủ một hồi đã tỉnh lại, nhất định còn rất mệt mỏi a.”

“Ta ngủ không được.” Trong đầu loạn rầm rầm, căn bản là tĩnh không nổi tâm.

Thiên Sương xác định Nhan Hi đã thật sự lâm vào ngủ sâu hiếm thấy, không sợ
ánh mắt sắc bén của tỷ tỷ, nàng hề hề nói, “Vương phi, mới vừa rồi ta đi phòng bếp nhìn thấy quản gia đứng ở gốc cây ngắt lá rồi than thở, lão
còn nói nhỏ, nô tỳ đứng ở phía sau cây nghe lén biết, ngài đoán xem,
quản gia đang buồn bực cái gì?”

Cũng không đợi Đào Tiểu Vi tiếp
lời hỏi, Thiên Sương che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm, “Quản gia nói,
Gia chúng ta tương lai chính là Yến quốc hoàng đế, chuyện như vậy lão
căn bản là một chút chuẩn bị cũng không có, Duệ vương phủ là nhà mà lão
vất vả cả đời, nên không muốn rời đi, nhưng hoàng đế đều ở trong hoàng
cung, muốn tiếp tục hầu hạ Vương gia, thì lão phải hạ quyết tâm cho mình một đao.”

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nói cách khác, nàng thành chướng ngại vật ngăn bước tướng công đi lên ngôi vị hoàng đế.Dựa vào sủng ái của Nhan Hi đối với nàng, nàng sẽ kéo lại bước chân của hắn.Nếu thật sự là như vậy, nhiều năm sau, Nhan Hi có thể hay không đối với lựa chọn hôm nay cảm thấy hối hận, tay trái giang sơn, tay phải mỹ nhân, vì nữ nhân mà bỏ qua giang sơn.Cái gì nhẹ cái gì nặng, qua nhiều thời gian theo lòng người mà biến hóa.“Tướng công?” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, lời nói đến khóe miệng nhưng làm sao cũng nói không ra lời. Có lẽ là nàng quá ích kỷ, cho tới bây giờ cũng không có đứng ở góc độ của Nhan Hi mà suy nghĩ, chỉ để mình nàng quyết định nhân sinh của hai người.Nhan Hi không có trả lời nàng về thỉnh cầu cao bay xa chạy.Một đường bôn ba ngày đêm hắn đã mệt chết đi .Tới kinh thành phải đến thẳng hoàng cung, hoàng đế băng hà truyền ngôi cho hắn. Từng chuyện từng chuyện nối tiếp nhau, toàn bộ đại sự đều tập trung ở ngày hôm nay, ở lúc Nhan Hi mỏi mệt nhất.Hắn để các đại thần quỳ ở ngoài cửa, trở lại bên cạnh nàng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì chỉ có ở chỗ này, hắn mới có thể tìm được an tâm, có thể gỡ xuống phòng bị nặng nề, tạm thời buông lỏng.Nàng có phải quá ích kỷ rồi không…Tay trái bị Nhan Hi nắm ở lòng bàn tay, Đào Tiểu Vi dùng tay phải viết xuống một phong tin ngắn, để cho Thiên Đồng gọi Cửu Đỉnh, trịnh trọng giao cho hắn, “Phái người đến nơi của Nhị điện hạ, đem phong thư này đưa đi cho Vương phi.”Chờ Cửu Đỉnh rời đi, Đào Tiểu Vi mới thở dài ra một hơi, nâng má Nhan Hi nhìn ngẩn người.Thiên Đồng đem tổ yến bưng tới nói, “Vương phi, ngài cũng nghỉ ngơi đi, vừa mới ngủ một hồi đã tỉnh lại, nhất định còn rất mệt mỏi a.”“Ta ngủ không được.” Trong đầu loạn rầm rầm, căn bản là tĩnh không nổi tâm.Thiên Sương xác định Nhan Hi đã thật sự lâm vào ngủ sâu hiếm thấy, không sợ ánh mắt sắc bén của tỷ tỷ, nàng hề hề nói, “Vương phi, mới vừa rồi ta đi phòng bếp nhìn thấy quản gia đứng ở gốc cây ngắt lá rồi than thở, lão còn nói nhỏ, nô tỳ đứng ở phía sau cây nghe lén biết, ngài đoán xem, quản gia đang buồn bực cái gì?”Cũng không đợi Đào Tiểu Vi tiếp lời hỏi, Thiên Sương che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm, “Quản gia nói, Gia chúng ta tương lai chính là Yến quốc hoàng đế, chuyện như vậy lão căn bản là một chút chuẩn bị cũng không có, Duệ vương phủ là nhà mà lão vất vả cả đời, nên không muốn rời đi, nhưng hoàng đế đều ở trong hoàng cung, muốn tiếp tục hầu hạ Vương gia, thì lão phải hạ quyết tâm cho mình một đao.”

Chương 453: Quan lâm thiên hạ (12)