Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 459: Cùng nhau đối mặt 3
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Theo kiểu trả lời này của Nhan Dung, Trúc Diệp Đồng bình tĩnh nhìn hắn, hồi lâu rốt cục cũng không nói thêm bất kỳ cái gì. Nam nhân quyết định thì tùy hắn làm chủ là thể tử của hắn, chỉ cần an tâm đi theo hắn, tín nhiệm hắn, cho dù hắn đi làm là chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần là đúng nàng cũng không nên ngăn cản.“Nhị tẩu, tẩu có ở trong phòng không? Ta vào nhé.” Một tiếng gọi trong trẻo ở cửa viện vang lên, phu thê nhìn nhau cười một tiếng, Vi Vi tới thật đúng là mau nha.Trúc Diệp Đồng đở bụng đã nhô cao đi đến cạnh cửa, hướng Tiểu Vương phi vui mừng ngoắt ngoắt tay, “Đệ muội, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt.”“Oa, mới mấy ngày bụng của tẩu lại lớn lên một vòng.” Đào Tiểu Vi chạy tới, cẩn thận đỡ Trúc Diệp Đồng, sợ nàng không cẩn thận bị cánh cửa cao đụng phải.Duệ Vương gia lạnh lùng đi ở phía sau, cùng Trúc Diệp Đồng nhìn nhau cũng chỉ là gật đầu nhẹ, coi như chào hỏi.“Ăn chưa?” Nhan Dung mồm miệng không rõ, phất tay một cái để cho Nhan Hi đi qua.Lắc đầu, quản gia vừa bẩm báo, Đào Tiểu Vi liền lập tức ngồi không yên la hét muốn tới đây, ngay cả Thiên Đồng giúp nàng chải tóc cũng nhanh hơn, chỉ tùy ý đơn giản búi lên, dùng ngọc trâm cố định lại, lập tức lôi kéo Nhan Hi chạy tới gặp.“Ngươi trở về làm cái gì?” Nhan Hi cũng không vui vào thời khắc nhìn thấy Nhan Dung nhìn mặt hắn như đang cười châm biếm.“Vội về chịu tang a, trong cung vị kia dù sao cũng là phụ hoàng của ta, làm nhi tử không có nhìn mặt lão lần cuối thì thắp một nén nhang cũng đúng thôi.”“Một hồi ta cùng ngươi tiến cung, đốt xong hương, ngươi lập tức mang theo thê nhi rời kinh thành đi.” Nhan Hi không chút do dự hạ lệnh trục khách.Ôm mặt, Nhan Dung đáng thương nói, “Lão Thất, ngươi cũng quá độc ác a, coi như là ta làm phiền cũng không cần nói thẳng ra như vậy, hừ, ngươi là ca hay ta là ca, tại sao ngươi bảo đi ta liền phải đi.” Nhan Dung vẻ mặt tùy hứng, “Lần này ngươi có cầm chổi đuổi ta, ta cũng vậy tuyệt không đi.”“Nhị ca! !” Nhan Hi không vui lãnh mâu nhìn hắn, giọng nói nặng nề .“Thất đệ! !” Nhan Dung đồng dạng kiên trì, né qua ánh mắt hắn, hướng về phía thức ăn trên bàn.Không khí tựa hồ có chút bốc lửa, Trúc Diệp Đồng lặng lẽ ở dưới bàn giật áo Đào Tiểu Vi, kê vào tai nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, để cho huynh đệ bọn họ một mình nói chuyện một chút.”
Theo kiểu trả lời này
của Nhan Dung, Trúc Diệp Đồng bình tĩnh nhìn hắn, hồi lâu rốt cục cũng
không nói thêm bất kỳ cái gì. Nam nhân quyết định thì tùy hắn làm chủ là thể tử của hắn, chỉ cần an tâm đi theo hắn, tín nhiệm hắn, cho dù hắn
đi làm là chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần là đúng nàng cũng không nên ngăn cản.
“Nhị tẩu, tẩu có ở trong phòng không? Ta vào nhé.” Một
tiếng gọi trong trẻo ở cửa viện vang lên, phu thê nhìn nhau cười một
tiếng, Vi Vi tới thật đúng là mau nha.
Trúc Diệp Đồng đở bụng đã
nhô cao đi đến cạnh cửa, hướng Tiểu Vương phi vui mừng ngoắt ngoắt tay,
“Đệ muội, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt.”
“Oa, mới mấy ngày bụng của tẩu lại lớn lên một vòng.” Đào Tiểu Vi chạy tới,
cẩn thận đỡ Trúc Diệp Đồng, sợ nàng không cẩn thận bị cánh cửa cao đụng
phải.
Duệ Vương gia lạnh lùng đi ở phía sau, cùng Trúc Diệp Đồng nhìn nhau cũng chỉ là gật đầu nhẹ, coi như chào hỏi.
“Ăn chưa?” Nhan Dung mồm miệng không rõ, phất tay một cái để cho Nhan Hi đi qua.
Lắc đầu, quản gia vừa bẩm báo, Đào Tiểu Vi liền lập tức ngồi không yên la
hét muốn tới đây, ngay cả Thiên Đồng giúp nàng chải tóc cũng nhanh hơn,
chỉ tùy ý đơn giản búi lên, dùng ngọc trâm cố định lại, lập tức lôi kéo
Nhan Hi chạy tới gặp.
“Ngươi trở về làm cái gì?” Nhan Hi cũng không vui vào thời khắc nhìn thấy Nhan Dung nhìn mặt hắn như đang cười châm biếm.
“Vội về chịu tang a, trong cung vị kia dù sao cũng là phụ hoàng của ta, làm
nhi tử không có nhìn mặt lão lần cuối thì thắp một nén nhang cũng đúng
thôi.”
“Một hồi ta cùng ngươi tiến cung, đốt xong hương, ngươi
lập tức mang theo thê nhi rời kinh thành đi.” Nhan Hi không chút do dự
hạ lệnh trục khách.
Ôm mặt, Nhan Dung đáng thương nói, “Lão Thất, ngươi cũng quá độc ác a, coi như là ta làm phiền cũng không cần nói
thẳng ra như vậy, hừ, ngươi là ca hay ta là ca, tại sao ngươi bảo đi ta
liền phải đi.” Nhan Dung vẻ mặt tùy hứng, “Lần này ngươi có cầm chổi
đuổi ta, ta cũng vậy tuyệt không đi.”
“Nhị ca! !” Nhan Hi không vui lãnh mâu nhìn hắn, giọng nói nặng nề .
“Thất đệ! !” Nhan Dung đồng dạng kiên trì, né qua ánh mắt hắn, hướng về phía thức ăn trên bàn.
Không khí tựa hồ có chút bốc lửa, Trúc Diệp Đồng lặng lẽ ở dưới bàn giật áo
Đào Tiểu Vi, kê vào tai nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, để
cho huynh đệ bọn họ một mình nói chuyện một chút.”
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Theo kiểu trả lời này của Nhan Dung, Trúc Diệp Đồng bình tĩnh nhìn hắn, hồi lâu rốt cục cũng không nói thêm bất kỳ cái gì. Nam nhân quyết định thì tùy hắn làm chủ là thể tử của hắn, chỉ cần an tâm đi theo hắn, tín nhiệm hắn, cho dù hắn đi làm là chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần là đúng nàng cũng không nên ngăn cản.“Nhị tẩu, tẩu có ở trong phòng không? Ta vào nhé.” Một tiếng gọi trong trẻo ở cửa viện vang lên, phu thê nhìn nhau cười một tiếng, Vi Vi tới thật đúng là mau nha.Trúc Diệp Đồng đở bụng đã nhô cao đi đến cạnh cửa, hướng Tiểu Vương phi vui mừng ngoắt ngoắt tay, “Đệ muội, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt.”“Oa, mới mấy ngày bụng của tẩu lại lớn lên một vòng.” Đào Tiểu Vi chạy tới, cẩn thận đỡ Trúc Diệp Đồng, sợ nàng không cẩn thận bị cánh cửa cao đụng phải.Duệ Vương gia lạnh lùng đi ở phía sau, cùng Trúc Diệp Đồng nhìn nhau cũng chỉ là gật đầu nhẹ, coi như chào hỏi.“Ăn chưa?” Nhan Dung mồm miệng không rõ, phất tay một cái để cho Nhan Hi đi qua.Lắc đầu, quản gia vừa bẩm báo, Đào Tiểu Vi liền lập tức ngồi không yên la hét muốn tới đây, ngay cả Thiên Đồng giúp nàng chải tóc cũng nhanh hơn, chỉ tùy ý đơn giản búi lên, dùng ngọc trâm cố định lại, lập tức lôi kéo Nhan Hi chạy tới gặp.“Ngươi trở về làm cái gì?” Nhan Hi cũng không vui vào thời khắc nhìn thấy Nhan Dung nhìn mặt hắn như đang cười châm biếm.“Vội về chịu tang a, trong cung vị kia dù sao cũng là phụ hoàng của ta, làm nhi tử không có nhìn mặt lão lần cuối thì thắp một nén nhang cũng đúng thôi.”“Một hồi ta cùng ngươi tiến cung, đốt xong hương, ngươi lập tức mang theo thê nhi rời kinh thành đi.” Nhan Hi không chút do dự hạ lệnh trục khách.Ôm mặt, Nhan Dung đáng thương nói, “Lão Thất, ngươi cũng quá độc ác a, coi như là ta làm phiền cũng không cần nói thẳng ra như vậy, hừ, ngươi là ca hay ta là ca, tại sao ngươi bảo đi ta liền phải đi.” Nhan Dung vẻ mặt tùy hứng, “Lần này ngươi có cầm chổi đuổi ta, ta cũng vậy tuyệt không đi.”“Nhị ca! !” Nhan Hi không vui lãnh mâu nhìn hắn, giọng nói nặng nề .“Thất đệ! !” Nhan Dung đồng dạng kiên trì, né qua ánh mắt hắn, hướng về phía thức ăn trên bàn.Không khí tựa hồ có chút bốc lửa, Trúc Diệp Đồng lặng lẽ ở dưới bàn giật áo Đào Tiểu Vi, kê vào tai nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, để cho huynh đệ bọn họ một mình nói chuyện một chút.”