Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 470: Cùng nhau đối mặt 14

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trương thái y sợ hãi nuốt nước bọt, trong lòng ai oán, tại sao mỗi lần đối mặt Nhan Hi cũng muốn lão phải lâm vào tình huống như thế này. Trước đây khi còn là Vương gia, lão cũng tránh không khỏi số mệnh, mà hôm nay Duệ Vương gia đã là thiên tử, lão chỉ là một tiểu ngự y nhưng vẫn phải lớn gan bẩm báo, “Hoàng thượng, Vương phi không có bệnh, nàng chẳng qua là buồn bực quá lâu, không hiểu được vì sao, muốn trị tốt cho nàng chỉ dùng dược vật là không được, thứ nhất ngọn nguồn vẫn còn đó, thứ hai thời gian mang thai nếu dùng dược vật đối với thai nhi có một chút ảnh hưởng. Nhưng có một biện pháp hữu dụng đó chính là cười, phải nghĩ cách làm cho nàng cao hứng trở lại, lớn tiếng cười, cười đến khàn cả giọng, muốn ngăn cũng ngăn không được, như vậy, bệnh của nàng mới không thuốc mà khỏi .”Cười? Đây là biện pháp quái lạ gì vậy?Mới ăn một miếng nàng đã nôn còn hôn mê đến bây giờ chưa tỉnh lại, nghiêm trọng như vậy mà chỉ dựa vào cười to là có thể trị liệu sao?Trương ngự y nhìn thấu Nhan Hi hoài nghi, tiếp tục nói, “Bệ hạ, Vương phi tâm tình không yên, cũng chỉ có cười mới có thể làm cho nàng giải phóng cảm giác, lúc này nếu có người thân cận khuyên nhủ, nàng cũng không bướng bỉnh để tâm vào chuyện vụn vặt, chứng bệnh dĩ nhiên là biến mất. Nữ nhân mang thai sẽ đem chuyện rất nhỏ hình dung rất lớn, chỉ cần một câu nói nhẹ trách cũng có thể nước mắt ngắn dài, đây đều là phản ứng bình thường có thể gặp phải, bất quá, biểu hiện ra không phải là một sớm một chiều.”“Nàng nôn nhiều như vậy, cũng không thành vấn đề sao?” Mặc dù bây giờ gian phòng đã được thị nữ quét dọn sạch sẻ , nhưng mùi gay mũi vẫn còn chưa loãng đi làm Nhan Hi không cách nào quên.“Bệ hạ, nôn là bệnh trạng bình thường lúc đầu mang thai.”“Lần trước nàng cũng không có.” Nhan Hi còn chưa thoải mái, mới vừa rồi tình cảnh rõ mồn một trước mắt, trong lòng hắn áy náy, không xua đi được nụ cười tuyệt vọng cuối cùng Đào Tiểu Vi để lại cho hắn.Đây hết thảy đều do hắn không kịp thời phát hiện nàng có cái gì không đúng, nguyệt sự đến chậm như vậy, hắn cùng với nàng vậy mà cũng không phát giác, riêng mình đắm chìm trong quấn quýt cùng nàng, quên ánh mắt đối phương lo lắng.“Lần trước không có nôn không có nghĩa là lần này sẽ không, bệ hạ, chuyện này, cựu thần cũng không thể nói chính xác, mỗi người khi mang thai biểu hiện cũng không giống nhau.” Trương ngự y tiếp tục lau mồ hôi, tay nhỏ bé cầm khăn đã ươn ướt cơ hồ có thể vắt ra nước.

Trương thái y sợ hãi
nuốt nước bọt, trong lòng ai oán, tại sao mỗi lần đối mặt Nhan Hi cũng
muốn lão phải lâm vào tình huống như thế này. Trước đây khi còn là
Vương gia, lão cũng tránh không khỏi số mệnh, mà hôm nay Duệ Vương gia
đã là thiên tử, lão chỉ là một tiểu ngự y nhưng vẫn phải lớn gan bẩm
báo, “Hoàng thượng, Vương phi không có bệnh, nàng chẳng qua là buồn bực
quá lâu, không hiểu được vì sao, muốn trị tốt cho nàng chỉ dùng dược vật là không được, thứ nhất ngọn nguồn vẫn còn đó, thứ hai thời gian mang
thai nếu dùng dược vật đối với thai nhi có một chút ảnh hưởng. Nhưng có
một biện pháp hữu dụng đó chính là cười, phải nghĩ cách làm cho nàng cao hứng trở lại, lớn tiếng cười, cười đến khàn cả giọng, muốn ngăn cũng
ngăn không được, như vậy, bệnh của nàng mới không thuốc mà khỏi .”

Cười? Đây là biện pháp quái lạ gì vậy?

Mới ăn một miếng nàng đã nôn còn hôn mê đến bây giờ chưa tỉnh lại, nghiêm
trọng như vậy mà chỉ dựa vào cười to là có thể trị liệu sao?

Trương ngự y nhìn thấu Nhan Hi hoài nghi, tiếp tục nói, “Bệ hạ, Vương phi tâm
tình không yên, cũng chỉ có cười mới có thể làm cho nàng giải phóng cảm
giác, lúc này nếu có người thân cận khuyên nhủ, nàng cũng không bướng
bỉnh để tâm vào chuyện vụn vặt, chứng bệnh dĩ nhiên là biến mất. Nữ nhân mang thai sẽ đem chuyện rất nhỏ hình dung rất lớn, chỉ cần một câu nói
nhẹ trách cũng có thể nước mắt ngắn dài, đây đều là phản ứng bình thường có thể gặp phải, bất quá, biểu hiện ra không phải là một sớm một
chiều.”

“Nàng nôn nhiều như vậy, cũng không thành vấn đề sao?”
Mặc dù bây giờ gian phòng đã được thị nữ quét dọn sạch sẻ , nhưng mùi
gay mũi vẫn còn chưa loãng đi làm Nhan Hi không cách nào quên.

“Bệ hạ, nôn là bệnh trạng bình thường lúc đầu mang thai.”

“Lần trước nàng cũng không có.” Nhan Hi còn chưa thoải mái, mới vừa rồi tình cảnh rõ mồn một trước mắt, trong lòng hắn áy náy, không xua đi được nụ
cười tuyệt vọng cuối cùng Đào Tiểu Vi để lại cho hắn.

Đây hết
thảy đều do hắn không kịp thời phát hiện nàng có cái gì không đúng,
nguyệt sự đến chậm như vậy, hắn cùng với nàng vậy mà cũng không phát
giác, riêng mình đắm chìm trong quấn quýt cùng nàng, quên ánh mắt đối
phương lo lắng.

“Lần trước không có nôn không có nghĩa là lần này sẽ không, bệ hạ, chuyện này, cựu thần cũng không thể nói chính xác, mỗi người khi mang thai biểu hiện cũng không giống nhau.” Trương ngự y tiếp tục lau mồ hôi, tay nhỏ bé cầm khăn đã ươn ướt cơ hồ có thể vắt ra
nước.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Trương thái y sợ hãi nuốt nước bọt, trong lòng ai oán, tại sao mỗi lần đối mặt Nhan Hi cũng muốn lão phải lâm vào tình huống như thế này. Trước đây khi còn là Vương gia, lão cũng tránh không khỏi số mệnh, mà hôm nay Duệ Vương gia đã là thiên tử, lão chỉ là một tiểu ngự y nhưng vẫn phải lớn gan bẩm báo, “Hoàng thượng, Vương phi không có bệnh, nàng chẳng qua là buồn bực quá lâu, không hiểu được vì sao, muốn trị tốt cho nàng chỉ dùng dược vật là không được, thứ nhất ngọn nguồn vẫn còn đó, thứ hai thời gian mang thai nếu dùng dược vật đối với thai nhi có một chút ảnh hưởng. Nhưng có một biện pháp hữu dụng đó chính là cười, phải nghĩ cách làm cho nàng cao hứng trở lại, lớn tiếng cười, cười đến khàn cả giọng, muốn ngăn cũng ngăn không được, như vậy, bệnh của nàng mới không thuốc mà khỏi .”Cười? Đây là biện pháp quái lạ gì vậy?Mới ăn một miếng nàng đã nôn còn hôn mê đến bây giờ chưa tỉnh lại, nghiêm trọng như vậy mà chỉ dựa vào cười to là có thể trị liệu sao?Trương ngự y nhìn thấu Nhan Hi hoài nghi, tiếp tục nói, “Bệ hạ, Vương phi tâm tình không yên, cũng chỉ có cười mới có thể làm cho nàng giải phóng cảm giác, lúc này nếu có người thân cận khuyên nhủ, nàng cũng không bướng bỉnh để tâm vào chuyện vụn vặt, chứng bệnh dĩ nhiên là biến mất. Nữ nhân mang thai sẽ đem chuyện rất nhỏ hình dung rất lớn, chỉ cần một câu nói nhẹ trách cũng có thể nước mắt ngắn dài, đây đều là phản ứng bình thường có thể gặp phải, bất quá, biểu hiện ra không phải là một sớm một chiều.”“Nàng nôn nhiều như vậy, cũng không thành vấn đề sao?” Mặc dù bây giờ gian phòng đã được thị nữ quét dọn sạch sẻ , nhưng mùi gay mũi vẫn còn chưa loãng đi làm Nhan Hi không cách nào quên.“Bệ hạ, nôn là bệnh trạng bình thường lúc đầu mang thai.”“Lần trước nàng cũng không có.” Nhan Hi còn chưa thoải mái, mới vừa rồi tình cảnh rõ mồn một trước mắt, trong lòng hắn áy náy, không xua đi được nụ cười tuyệt vọng cuối cùng Đào Tiểu Vi để lại cho hắn.Đây hết thảy đều do hắn không kịp thời phát hiện nàng có cái gì không đúng, nguyệt sự đến chậm như vậy, hắn cùng với nàng vậy mà cũng không phát giác, riêng mình đắm chìm trong quấn quýt cùng nàng, quên ánh mắt đối phương lo lắng.“Lần trước không có nôn không có nghĩa là lần này sẽ không, bệ hạ, chuyện này, cựu thần cũng không thể nói chính xác, mỗi người khi mang thai biểu hiện cũng không giống nhau.” Trương ngự y tiếp tục lau mồ hôi, tay nhỏ bé cầm khăn đã ươn ướt cơ hồ có thể vắt ra nước.

Chương 470: Cùng nhau đối mặt 14