Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 471: Cùng nhau đối mặt
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi rốt cục buông tha lão, phất tay một cái cho các ngự y lui ra ngoài, không cho ra khỏi phủ nên bảo quản gia tìm gian phòng khách trụ lại, chờ Đào Tiểu Vi tỉnh lại cần cẩn thận kiểm tra một lần nữa.Nhan Dung vẫn đứng ở ngoài cửa lo lắng không dứt cùng thê tử đi tới, lời của ngự y bọn họ cũng nghe được .Trúc Diệp Đồng áy náy rũ mắt xuống, “Bệ hạ, đều tại thần, gần đây không có tới đây nhìn Vi Vi.”Nhan Hi lắc đầu, quay mặt sang không để cho bọn họ thấy lạnh lùng trên khuôn mặt đã không còn, mà xuất hiện những tâm tình khác. Hắn mới là phu quân của Đào Tiểu Vi, là người thân cận nhất trên cái thế giới này cùng nàng, ngay cả hắn cũng không từng chú ý tới biến hóa rất nhỏ của ái thê, làm sao có thể trách người khác đâu.“Hoàng thượng…” Nhan Dung mới vừa há miệng, đã bị thanh âm không vui của Nhan Hi cắt đứt.“Nhị ca, ta không thích xưng hô thế này.”Hắn thậm chí không có tự xưng trẫm, ở nơi này trước mặt chút ít người mà Nhan Hi nhận định là thân nhân, hắn vĩnh viễn cũng là hắn mà thôi.Hoàng đế thì như thế nào, không có bọn họ, hắn cũng là người cô đơn mà thôi. Nhan Hi tuyệt không muốn giống như phụ hoàng của hắn, mặc dù là thiên tử, nhưng ngày qua ngày trải qua cuộc sống cô độc, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, cảm giác ra sao khi thật sự không có người nào đến gần được trái tim của lão.Nhan Dung cười ôn hòa, thay đổi cách gọi làm Nhan Hi căm hận kia, “Thất đệ, ngươi đã làm phụ thân, đây là hài tử đầu tiên của ngươi, phải chuẩn bị tốt hơn để cho nó bình an đi tới thế giới này.”“Nhị ca, ta bây giờ chẳng qua là lo lắng cho Vi Vi, ngươi nhìn nàng cái bộ dáng này, thân thể suy yếu đã không chịu nổi cực khổ khi mang thai.” Hắn bỗng nhiên có chút ghét hài tử này, nếu lấy đi sức khỏe của Đào Tiểu Vi trao đổi, hắn thà không có cũng được.Nhan Dung hướng Trúc Diệp Đồng chớp mắt, có chút đắc ý. Dường như đang nói…, nhìn xem, phụ thân không bình thường không chỉ có một mình hắn, Nhan Hi biết mình đã làm phụ than cũng bắt đầu khẩn trương lo được lo mất.Trúc Diệp Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, đến lúc nào rồi mà phu quân của nàng còn không tim không phổi cười ra được.Cúi người ở bên tai Trúc Diệp Đồng nhẹ nhàng nói, “Nhìn ta.” Nhan Dung đi tới bên cạnh Nhan Hi, ôm lấy bờ vai của hắn, “Thất đệ, ngự y nói chỉ cần để cho đệ muội cao hứng trở lại, bệnh này sẽ không thuốc mà khỏi, việc cấp bách là ngươi phải lên tinh thần, thử nghĩ xem làm sao có thể dụ dỗ nàng vui mừng thoải mái.” …Đôi lời của tác giảTiểu thuyết không đi con đường bi ai, một câu chuyện không liên quan lịch sử làm cho người ta nhìn sẽ cảm thấy tình yêu thật tốt đẹp, cho nên, xin các vị độc giả thu hồi suy nghĩ truyện theo hướng ngược tâm, cố gắng theo dõi.Thề không làm hậu (Tên khác của Bị nhốt vong quốc công chúa), ở sau khi Nhan Hi trở thành Yến quốc hoàng đế mới chính thức bắt đầu.Các chương trước chính là các khâu quan trọng cho cao trào chính biến sau này, đông đảo nhân vật nhìn như vô dụng sẽ phát huy tác dụng chân chính của bọn họ.
Nhan Hi rốt cục
buông tha lão, phất tay một cái cho các ngự y lui ra ngoài, không cho ra khỏi phủ nên bảo quản gia tìm gian phòng khách trụ lại, chờ Đào Tiểu Vi tỉnh lại cần cẩn thận kiểm tra một lần nữa.
Nhan Dung vẫn đứng ở ngoài cửa lo lắng không dứt cùng thê tử đi tới, lời của ngự y bọn họ cũng nghe được .
Trúc Diệp Đồng áy náy rũ mắt xuống, “Bệ hạ, đều tại thần, gần đây không có tới đây nhìn Vi Vi.”
Nhan Hi lắc đầu, quay mặt sang không để cho bọn họ thấy lạnh lùng trên khuôn mặt đã không còn, mà xuất hiện những tâm tình khác. Hắn mới là phu quân của Đào Tiểu Vi, là người thân cận nhất trên cái thế giới này cùng
nàng, ngay cả hắn cũng không từng chú ý tới biến hóa rất nhỏ của ái thê, làm sao có thể trách người khác đâu.
“Hoàng thượng…” Nhan Dung mới vừa há miệng, đã bị thanh âm không vui của Nhan Hi cắt đứt.
“Nhị ca, ta không thích xưng hô thế này.”
Hắn thậm chí không có tự xưng trẫm, ở nơi này trước mặt chút ít người mà
Nhan Hi nhận định là thân nhân, hắn vĩnh viễn cũng là hắn mà thôi.
Hoàng đế thì như thế nào, không có bọn họ, hắn cũng là người cô đơn mà thôi.
Nhan Hi tuyệt không muốn giống như phụ hoàng của hắn, mặc dù là thiên
tử, nhưng ngày qua ngày trải qua cuộc sống cô độc, hậu cung ba nghìn mỹ
nhân, cảm giác ra sao khi thật sự không có người nào đến gần được trái
tim của lão.
Nhan Dung cười ôn hòa, thay đổi cách gọi làm Nhan Hi căm hận kia, “Thất đệ, ngươi đã làm phụ thân, đây là hài tử đầu tiên
của ngươi, phải chuẩn bị tốt hơn để cho nó bình an đi tới thế giới này.”
“Nhị ca, ta bây giờ chẳng qua là lo lắng cho Vi Vi, ngươi nhìn nàng cái bộ
dáng này, thân thể suy yếu đã không chịu nổi cực khổ khi mang thai.” Hắn bỗng nhiên có chút ghét hài tử này, nếu lấy đi sức khỏe của Đào Tiểu Vi trao đổi, hắn thà không có cũng được.
Nhan Dung hướng Trúc Diệp
Đồng chớp mắt, có chút đắc ý. Dường như đang nói…, nhìn xem, phụ thân
không bình thường không chỉ có một mình hắn, Nhan Hi biết mình đã làm
phụ than cũng bắt đầu khẩn trương lo được lo mất.
Trúc Diệp Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, đến lúc nào rồi mà phu quân của nàng còn không tim không phổi cười ra được.
Cúi người ở bên tai Trúc Diệp Đồng nhẹ nhàng nói, “Nhìn ta.” Nhan Dung đi
tới bên cạnh Nhan Hi, ôm lấy bờ vai của hắn, “Thất đệ, ngự y nói chỉ cần để cho đệ muội cao hứng trở lại, bệnh này sẽ không thuốc mà khỏi, việc
cấp bách là ngươi phải lên tinh thần, thử nghĩ xem làm sao có thể dụ dỗ
nàng vui mừng thoải mái.” …
Đôi lời của tác giả
Tiểu thuyết không đi con đường bi ai, một câu chuyện không liên quan lịch sử làm cho người ta nhìn sẽ cảm thấy tình yêu thật tốt đẹp, cho nên, xin
các vị độc giả thu hồi suy nghĩ truyện theo hướng ngược tâm, cố gắng
theo dõi.
Thề không làm hậu (Tên khác của Bị nhốt vong quốc công
chúa), ở sau khi Nhan Hi trở thành Yến quốc hoàng đế mới chính thức bắt
đầu.
Các chương trước chính là các khâu quan trọng cho cao trào
chính biến sau này, đông đảo nhân vật nhìn như vô dụng sẽ phát huy tác
dụng chân chính của bọn họ.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi rốt cục buông tha lão, phất tay một cái cho các ngự y lui ra ngoài, không cho ra khỏi phủ nên bảo quản gia tìm gian phòng khách trụ lại, chờ Đào Tiểu Vi tỉnh lại cần cẩn thận kiểm tra một lần nữa.Nhan Dung vẫn đứng ở ngoài cửa lo lắng không dứt cùng thê tử đi tới, lời của ngự y bọn họ cũng nghe được .Trúc Diệp Đồng áy náy rũ mắt xuống, “Bệ hạ, đều tại thần, gần đây không có tới đây nhìn Vi Vi.”Nhan Hi lắc đầu, quay mặt sang không để cho bọn họ thấy lạnh lùng trên khuôn mặt đã không còn, mà xuất hiện những tâm tình khác. Hắn mới là phu quân của Đào Tiểu Vi, là người thân cận nhất trên cái thế giới này cùng nàng, ngay cả hắn cũng không từng chú ý tới biến hóa rất nhỏ của ái thê, làm sao có thể trách người khác đâu.“Hoàng thượng…” Nhan Dung mới vừa há miệng, đã bị thanh âm không vui của Nhan Hi cắt đứt.“Nhị ca, ta không thích xưng hô thế này.”Hắn thậm chí không có tự xưng trẫm, ở nơi này trước mặt chút ít người mà Nhan Hi nhận định là thân nhân, hắn vĩnh viễn cũng là hắn mà thôi.Hoàng đế thì như thế nào, không có bọn họ, hắn cũng là người cô đơn mà thôi. Nhan Hi tuyệt không muốn giống như phụ hoàng của hắn, mặc dù là thiên tử, nhưng ngày qua ngày trải qua cuộc sống cô độc, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, cảm giác ra sao khi thật sự không có người nào đến gần được trái tim của lão.Nhan Dung cười ôn hòa, thay đổi cách gọi làm Nhan Hi căm hận kia, “Thất đệ, ngươi đã làm phụ thân, đây là hài tử đầu tiên của ngươi, phải chuẩn bị tốt hơn để cho nó bình an đi tới thế giới này.”“Nhị ca, ta bây giờ chẳng qua là lo lắng cho Vi Vi, ngươi nhìn nàng cái bộ dáng này, thân thể suy yếu đã không chịu nổi cực khổ khi mang thai.” Hắn bỗng nhiên có chút ghét hài tử này, nếu lấy đi sức khỏe của Đào Tiểu Vi trao đổi, hắn thà không có cũng được.Nhan Dung hướng Trúc Diệp Đồng chớp mắt, có chút đắc ý. Dường như đang nói…, nhìn xem, phụ thân không bình thường không chỉ có một mình hắn, Nhan Hi biết mình đã làm phụ than cũng bắt đầu khẩn trương lo được lo mất.Trúc Diệp Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, đến lúc nào rồi mà phu quân của nàng còn không tim không phổi cười ra được.Cúi người ở bên tai Trúc Diệp Đồng nhẹ nhàng nói, “Nhìn ta.” Nhan Dung đi tới bên cạnh Nhan Hi, ôm lấy bờ vai của hắn, “Thất đệ, ngự y nói chỉ cần để cho đệ muội cao hứng trở lại, bệnh này sẽ không thuốc mà khỏi, việc cấp bách là ngươi phải lên tinh thần, thử nghĩ xem làm sao có thể dụ dỗ nàng vui mừng thoải mái.” …Đôi lời của tác giảTiểu thuyết không đi con đường bi ai, một câu chuyện không liên quan lịch sử làm cho người ta nhìn sẽ cảm thấy tình yêu thật tốt đẹp, cho nên, xin các vị độc giả thu hồi suy nghĩ truyện theo hướng ngược tâm, cố gắng theo dõi.Thề không làm hậu (Tên khác của Bị nhốt vong quốc công chúa), ở sau khi Nhan Hi trở thành Yến quốc hoàng đế mới chính thức bắt đầu.Các chương trước chính là các khâu quan trọng cho cao trào chính biến sau này, đông đảo nhân vật nhìn như vô dụng sẽ phát huy tác dụng chân chính của bọn họ.