Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 546: Không thể vuốt râu hùm (END)
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Chiêu Dương quý phi điềm tĩnh ngồi trên chính vị, chung quanh là các cung phi nương nương tân hoàng mới thú cùng lúc với nàng.Cơ hồ mỗi ngày những nữ nhân này cũng sẽ tụ tập ở chỗ này, bảy tám cái miệng chụm lại nghị luận, nhìn có thể như đang suy nghĩ biện pháp tốt để có thể đem tân hoàng mời vào hậu cung.Tô Bối Nhi không lộ ra dấu vết bĩu môi, nhưng thứ dong chi tục phấn này còn vọng muốn lấy được sủng ái của Nhan Hi, thật là thiên đại chê cười.“Quý phi nương nương, người là phẩm cấp cao nhất trong các tỷ muội, ở trước mặt bệ hạ có thể nói cũng chỉ có người, chẳng lẽ người không thể nghĩ biện pháp đi vào ngự thư phòng cùng bệ hạ gặp mặt sao?” Trương Hiền phi lớn mật tiến lên, tràn đầy hy vọng nhìn vị quý phi nương nương đang lặng người thiêu cái gì.Tô Bối Nhi đang thêu chim uyên ương, trong bố cảnh chỉ có một con đôi mắt u buồn bay trên mặt hồ song gợn lân lân, vài miếng lá vàng rụng lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Nghe được câu hỏi của Trương Hiền phi, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn xa xăm trong đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn thẳng, “Hoàng thượng cuối ngày trực tiếp trở về Duệ vương phủ, không ở ngự thư phòng làm việc.”Lý Thục phi như giẫm dây, “Đây không phải là ngay cả cửa hậu cung cũng không vào, lâm triều xong ở điện Kim Loan rồi trực tiếp từ đông môn đi, ai nha, này chẳng lẽ là bệ hạ thật sự chuẩn bị cả đời cũng không nhìn đến tỷ muội chúng ta một cái sao?”“Nhưng chúng ta tiến cung là vì tới hầu hạ bệ hạ, hiện tại người cũng không tới, không phải là chúng ta sống đời sống quả phụ sao?”“Hừ, muội lòng có oán khí thì đi tìm bệ hạ mà tố khổ, không chừng khi ngài vừa nhìn thấy bộ dáng muội sẽ động lòng đâu.” …Cứ nói qua nói lại, mấy nữ nhân om sòm không kể thân phận ầm ĩ cả lên, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như một trận nước xoáy không ngừng đem càng nhiều nữ nhân cuốn đi vào.Lưu Tần phi địa vị thấp, gia tộc cũng không có thế lực, nhìn thấy cảnh nầy, chẳng qua là rũ mắt cúi đầu, than nhẹ, “Ta không hy vọng xa vời bệ hạ có thể sủng hạnh ta, bây giờ, chỉ cần cho ta thấy được bệ hạ như thế nào thì đã thỏa mãn rồi, gả vào cung lâu như vậy, ngay cả hoàng thượng bộ dáng ra sao cũng không biết, nói ra, thật là có chút thảm.”
Chiêu Dương quý phi điềm tĩnh ngồi trên chính vị, chung quanh là các cung phi nương nương tân hoàng mới thú cùng lúc với nàng.
Cơ hồ mỗi ngày những nữ nhân này cũng sẽ tụ tập ở chỗ này, bảy tám cái
miệng chụm lại nghị luận, nhìn có thể như đang suy nghĩ biện pháp tốt để có thể đem tân hoàng mời vào hậu cung.
Tô Bối Nhi không lộ ra
dấu vết bĩu môi, nhưng thứ dong chi tục phấn này còn vọng muốn lấy được
sủng ái của Nhan Hi, thật là thiên đại chê cười.
“Quý phi nương
nương, người là phẩm cấp cao nhất trong các tỷ muội, ở trước mặt bệ hạ
có thể nói cũng chỉ có người, chẳng lẽ người không thể nghĩ biện pháp đi vào ngự thư phòng cùng bệ hạ gặp mặt sao?” Trương Hiền phi lớn mật tiến lên, tràn đầy hy vọng nhìn vị quý phi nương nương đang lặng người thiêu cái gì.
Tô Bối Nhi đang thêu chim uyên ương, trong bố cảnh chỉ
có một con đôi mắt u buồn bay trên mặt hồ song gợn lân lân, vài miếng lá vàng rụng lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Nghe được câu hỏi của Trương Hiền
phi, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn xa xăm trong đôi mắt đẹp bình tĩnh
nhìn thẳng, “Hoàng thượng cuối ngày trực tiếp trở về Duệ vương phủ,
không ở ngự thư phòng làm việc.”
Lý Thục phi như giẫm dây, “Đây
không phải là ngay cả cửa hậu cung cũng không vào, lâm triều xong ở điện Kim Loan rồi trực tiếp từ đông môn đi, ai nha, này chẳng lẽ là bệ hạ
thật sự chuẩn bị cả đời cũng không nhìn đến tỷ muội chúng ta một cái
sao?”
“Nhưng chúng ta tiến cung là vì tới hầu hạ bệ hạ, hiện tại
người cũng không tới, không phải là chúng ta sống đời sống quả phụ sao?”
“Hừ, muội lòng có oán khí thì đi tìm bệ hạ mà tố khổ, không chừng khi ngài vừa nhìn thấy bộ dáng muội sẽ động lòng đâu.” …
Cứ nói qua nói lại, mấy nữ nhân om sòm không kể thân phận ầm ĩ cả lên,
thanh âm càng lúc càng lớn, giống như một trận nước xoáy không ngừng đem càng nhiều nữ nhân cuốn đi vào.
Lưu Tần phi địa vị thấp, gia tộc cũng không có thế lực, nhìn thấy cảnh nầy, chẳng qua là rũ mắt cúi đầu, than nhẹ, “Ta không hy vọng xa vời bệ hạ có thể sủng hạnh ta, bây giờ,
chỉ cần cho ta thấy được bệ hạ như thế nào thì đã thỏa mãn rồi, gả vào
cung lâu như vậy, ngay cả hoàng thượng bộ dáng ra sao cũng không biết,
nói ra, thật là có chút thảm.”
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Chiêu Dương quý phi điềm tĩnh ngồi trên chính vị, chung quanh là các cung phi nương nương tân hoàng mới thú cùng lúc với nàng.Cơ hồ mỗi ngày những nữ nhân này cũng sẽ tụ tập ở chỗ này, bảy tám cái miệng chụm lại nghị luận, nhìn có thể như đang suy nghĩ biện pháp tốt để có thể đem tân hoàng mời vào hậu cung.Tô Bối Nhi không lộ ra dấu vết bĩu môi, nhưng thứ dong chi tục phấn này còn vọng muốn lấy được sủng ái của Nhan Hi, thật là thiên đại chê cười.“Quý phi nương nương, người là phẩm cấp cao nhất trong các tỷ muội, ở trước mặt bệ hạ có thể nói cũng chỉ có người, chẳng lẽ người không thể nghĩ biện pháp đi vào ngự thư phòng cùng bệ hạ gặp mặt sao?” Trương Hiền phi lớn mật tiến lên, tràn đầy hy vọng nhìn vị quý phi nương nương đang lặng người thiêu cái gì.Tô Bối Nhi đang thêu chim uyên ương, trong bố cảnh chỉ có một con đôi mắt u buồn bay trên mặt hồ song gợn lân lân, vài miếng lá vàng rụng lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Nghe được câu hỏi của Trương Hiền phi, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn xa xăm trong đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn thẳng, “Hoàng thượng cuối ngày trực tiếp trở về Duệ vương phủ, không ở ngự thư phòng làm việc.”Lý Thục phi như giẫm dây, “Đây không phải là ngay cả cửa hậu cung cũng không vào, lâm triều xong ở điện Kim Loan rồi trực tiếp từ đông môn đi, ai nha, này chẳng lẽ là bệ hạ thật sự chuẩn bị cả đời cũng không nhìn đến tỷ muội chúng ta một cái sao?”“Nhưng chúng ta tiến cung là vì tới hầu hạ bệ hạ, hiện tại người cũng không tới, không phải là chúng ta sống đời sống quả phụ sao?”“Hừ, muội lòng có oán khí thì đi tìm bệ hạ mà tố khổ, không chừng khi ngài vừa nhìn thấy bộ dáng muội sẽ động lòng đâu.” …Cứ nói qua nói lại, mấy nữ nhân om sòm không kể thân phận ầm ĩ cả lên, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như một trận nước xoáy không ngừng đem càng nhiều nữ nhân cuốn đi vào.Lưu Tần phi địa vị thấp, gia tộc cũng không có thế lực, nhìn thấy cảnh nầy, chẳng qua là rũ mắt cúi đầu, than nhẹ, “Ta không hy vọng xa vời bệ hạ có thể sủng hạnh ta, bây giờ, chỉ cần cho ta thấy được bệ hạ như thế nào thì đã thỏa mãn rồi, gả vào cung lâu như vậy, ngay cả hoàng thượng bộ dáng ra sao cũng không biết, nói ra, thật là có chút thảm.”