Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 577: Nhan Dung hí Vân Diễm (End)
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nàng ngây thơ không những không để cho Vân Diễm có cảm giác phiền chán, ngược lại càng cảm thấy ‘Đào Tiểu Vi’ thật đáng yêu, Tô Bối Nhi lúc còn rất nhỏ cũng giống như nàng ngay thẳng thơ ngây như thế, bất quá quá sớm theo tập võ cùng sư phụ nên đã tước đoạt tuổi thơ của Tô Bối Nhi, vì thế Vân Diễm cảm thấy hối hận không ít, nếu như thời gian có thể quay lại một lần, hắn định sẽ không để cho muội muội học võ, hắn nguyện ý nhìn Tô Bối Nhi giống như ’Đào Tiểu Vi’, giữ vững bản tính tự nhiên, cuộc sống tự tại.Mà nay, ở trên người ‘Đào Tiểu Vi’, hắn dường như tìm được những khoảng thời gian đã mất kia, sủng nịch vươn tay muốn sờ sờ mái tóc dài của nàng, lại bị ‘Đào Tiểu Vi’ không chút do dự né tránh, Vân Diễm cũng không giận, không ngần ngại cười cười, mở một ngăn khác của khay thức ăn, “Ở đây có thịt, ta cũng không có quên chuẩn bị cho nàng.”‘Đào Tiểu Vi’ nhìn Vân Diễm vẻ mặt hạnh phúc, nhưng trên cánh tay nổi lên một tầng da gà, vị giáo chủ đại nhân này gần đây cứ như vậy, không hiểu được ánh mắt và nụ cười hàm ý của Vân Diễm, rõ ràng lớn lên cũng coi như một mỹ nam tử, làm sao lại thích làm ra việc để cho người ta nghĩ hắn có phần thích nam nhân nhỉ.Vừa nói người khác, Nhan Dung đã sớm quên mất bây giờ trên mặt hắn là gương mặt của ‘Đào Tiểu Vi’, là một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, Vân Diễm theo bản năng ôn nhu là chuyện phi thường bình thường. Nhan Dung lùi thân thể đến bên trong, cách Vân Diễm khoảng cách an toàn, để ngừa ‘Đào Tiểu Vi’ lỡ khống chế không được, mà cho một quả đấm lên gương mặt tuấn tú của Vân Diễm.Bây giờ còn không phải thời cơ tốt, chỉ có chút ít chuyện nhịn không được mà hư đại cục.Sảng khoái xé ra đùi gà nhét vào trong miệng, ‘Đào Tiểu Vi’ theo thói quen lấy ra bình rượu ngon đã chuẩn bị xong bên cạnh khay thức ăn, rượu mang theo của Vân Diễm sớm đã bị hắn càn quét sạch sẽ, bây giờ uống chỉ là rượu bình thường của bạch y thị vệ mang về từ thành trấn.“Ăn ngon không?” Hắn cười híp mắt hỏi, nhìn ‘Đào Tiểu Vi’ bộ dạng đang ăn làm cho hắn cảm thấy trong bụng cũng đói, rút ra đôi đũa gắp một miếng đưa vào trong miệng, ánh mắt cũng đều không thể từ trên người nàng dời đi.Người nào đó tiếp tục lườm hắn, lúc này bị nổi da gà đã lan tràn đến bắp chân cùng các ngón chân, Nhan Dung lung tung gật đầu, cũng lười trả lời.
Nàng ngây thơ
không những không để cho Vân Diễm có cảm giác phiền chán, ngược lại càng cảm thấy ‘Đào Tiểu Vi’ thật đáng yêu, Tô Bối Nhi lúc còn rất nhỏ cũng
giống như nàng ngay thẳng thơ ngây như thế, bất quá quá sớm theo tập võ
cùng sư phụ nên đã tước đoạt tuổi thơ của Tô Bối Nhi, vì thế Vân
Diễm cảm thấy hối hận không ít, nếu như thời gian có thể quay lại một
lần, hắn định sẽ không để cho muội muội học võ, hắn nguyện ý nhìn Tô Bối Nhi giống như ’Đào Tiểu Vi’, giữ vững bản tính tự nhiên, cuộc sống tự
tại.
Mà nay, ở trên người ‘Đào Tiểu Vi’, hắn dường như tìm được
những khoảng thời gian đã mất kia, sủng nịch vươn tay muốn sờ sờ mái tóc dài của nàng, lại bị ‘Đào Tiểu Vi’ không chút do dự né tránh, Vân Diễm
cũng không giận, không ngần ngại cười cười, mở một ngăn khác của khay
thức ăn, “Ở đây có thịt, ta cũng không có quên chuẩn bị cho nàng.”
‘Đào Tiểu Vi’ nhìn Vân Diễm vẻ mặt hạnh phúc, nhưng trên cánh tay nổi lên
một tầng da gà, vị giáo chủ đại nhân này gần đây cứ như vậy, không hiểu
được ánh mắt và nụ cười hàm ý của Vân Diễm, rõ ràng lớn lên cũng coi như một mỹ nam tử, làm sao lại thích làm ra việc để cho người ta nghĩ hắn
có phần thích nam nhân nhỉ.
Vừa nói người khác, Nhan Dung đã sớm
quên mất bây giờ trên mặt hắn là gương mặt của ‘Đào Tiểu Vi’, là một
dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, Vân Diễm theo bản năng ôn nhu là
chuyện phi thường bình thường. Nhan Dung lùi thân thể đến bên trong,
cách Vân Diễm khoảng cách an toàn, để ngừa ‘Đào Tiểu Vi’ lỡ khống chế
không được, mà cho một quả đấm lên gương mặt tuấn tú của Vân Diễm.
Bây giờ còn không phải thời cơ tốt, chỉ có chút ít chuyện nhịn không được mà hư đại cục.
Sảng khoái xé ra đùi gà nhét vào trong miệng, ‘Đào Tiểu Vi’ theo thói quen
lấy ra bình rượu ngon đã chuẩn bị xong bên cạnh khay thức ăn, rượu mang
theo của Vân Diễm sớm đã bị hắn càn quét sạch sẽ, bây giờ uống chỉ là
rượu bình thường của bạch y thị vệ mang về từ thành trấn.
“Ăn
ngon không?” Hắn cười híp mắt hỏi, nhìn ‘Đào Tiểu Vi’ bộ dạng đang ăn
làm cho hắn cảm thấy trong bụng cũng đói, rút ra đôi đũa gắp một miếng
đưa vào trong miệng, ánh mắt cũng đều không thể từ trên người nàng dời
đi.
Người nào đó tiếp tục lườm hắn, lúc này bị nổi da gà đã lan
tràn đến bắp chân cùng các ngón chân, Nhan Dung lung tung gật đầu, cũng
lười trả lời.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nàng ngây thơ không những không để cho Vân Diễm có cảm giác phiền chán, ngược lại càng cảm thấy ‘Đào Tiểu Vi’ thật đáng yêu, Tô Bối Nhi lúc còn rất nhỏ cũng giống như nàng ngay thẳng thơ ngây như thế, bất quá quá sớm theo tập võ cùng sư phụ nên đã tước đoạt tuổi thơ của Tô Bối Nhi, vì thế Vân Diễm cảm thấy hối hận không ít, nếu như thời gian có thể quay lại một lần, hắn định sẽ không để cho muội muội học võ, hắn nguyện ý nhìn Tô Bối Nhi giống như ’Đào Tiểu Vi’, giữ vững bản tính tự nhiên, cuộc sống tự tại.Mà nay, ở trên người ‘Đào Tiểu Vi’, hắn dường như tìm được những khoảng thời gian đã mất kia, sủng nịch vươn tay muốn sờ sờ mái tóc dài của nàng, lại bị ‘Đào Tiểu Vi’ không chút do dự né tránh, Vân Diễm cũng không giận, không ngần ngại cười cười, mở một ngăn khác của khay thức ăn, “Ở đây có thịt, ta cũng không có quên chuẩn bị cho nàng.”‘Đào Tiểu Vi’ nhìn Vân Diễm vẻ mặt hạnh phúc, nhưng trên cánh tay nổi lên một tầng da gà, vị giáo chủ đại nhân này gần đây cứ như vậy, không hiểu được ánh mắt và nụ cười hàm ý của Vân Diễm, rõ ràng lớn lên cũng coi như một mỹ nam tử, làm sao lại thích làm ra việc để cho người ta nghĩ hắn có phần thích nam nhân nhỉ.Vừa nói người khác, Nhan Dung đã sớm quên mất bây giờ trên mặt hắn là gương mặt của ‘Đào Tiểu Vi’, là một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, Vân Diễm theo bản năng ôn nhu là chuyện phi thường bình thường. Nhan Dung lùi thân thể đến bên trong, cách Vân Diễm khoảng cách an toàn, để ngừa ‘Đào Tiểu Vi’ lỡ khống chế không được, mà cho một quả đấm lên gương mặt tuấn tú của Vân Diễm.Bây giờ còn không phải thời cơ tốt, chỉ có chút ít chuyện nhịn không được mà hư đại cục.Sảng khoái xé ra đùi gà nhét vào trong miệng, ‘Đào Tiểu Vi’ theo thói quen lấy ra bình rượu ngon đã chuẩn bị xong bên cạnh khay thức ăn, rượu mang theo của Vân Diễm sớm đã bị hắn càn quét sạch sẽ, bây giờ uống chỉ là rượu bình thường của bạch y thị vệ mang về từ thành trấn.“Ăn ngon không?” Hắn cười híp mắt hỏi, nhìn ‘Đào Tiểu Vi’ bộ dạng đang ăn làm cho hắn cảm thấy trong bụng cũng đói, rút ra đôi đũa gắp một miếng đưa vào trong miệng, ánh mắt cũng đều không thể từ trên người nàng dời đi.Người nào đó tiếp tục lườm hắn, lúc này bị nổi da gà đã lan tràn đến bắp chân cùng các ngón chân, Nhan Dung lung tung gật đầu, cũng lười trả lời.