Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 734: Song sinh tử 12

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi như không có chuyện gì xảy ra trở lại bên trong nội thất, nhận lấy khăn tay của Thiên Đồng, giúp Đào Tiểu Vi lau đi mồ hôi trên hai gò má."Phu quân, chàng hay là đi ra ngoài chờ nha, vạn nhất dính vào xui xẻo, Vi Vi trong lòng sẽ không an."Hiển nhiên trong lúc hoàng đế rời đi đã có người liều chết can gián nói, ở trước mặt Nhan Hi tất nhiên không dám nói lời nào, đối với vị Vương phi nương nương tâm địa thiện lương sẽ không có nhiều sợ hãi như vậy."Ta không đi, sẽ cùng nàng chào đón hài tử." Đem tay nhỏ bé của nàng đang giày xéo sàng đan cầm lên, Nhan Hi ý bảo nàng đem khí lực mà dùng trên cổ tay của hắn, "Như vậy có thoải mái chút nào không."Biết thuyết phục không được Nhan Hi, Đào Tiểu Vi cũng không còn có nhiều hơn khí lực chú ý loại chuyện nhỏ nhặt này nữa, đau đớn cùng chua trướng lúc nào cũng xâm nhập, nàng đầu óc mờ mịt, nhưng lại dần dần tiến vào một loại trạng thái kỳ quái, bên tai như cũ là tiếng bà mụ không gián đoạn khích lệ nàng, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng phải chú ý hô hấp, nhưng đây hết thảy vừa như cách nàng rất xa xôi, đưa tay ra nhưng không cách nào chạm đến gương mặt Nhan Hi."Vương phi, chịu đựng, lúc này người tuyệt đối không thể ngất, nhanh lên một chút mở mắt ra."Đào Tiểu Vi - ý thức tan rã, các bà mụ chỉ có thể bối rối hết sức la lên, bây giờ nàng phải giữ vững thanh tĩnh dùng sức theo tiết tấu, đem hài tử từ trong cơ thể ra ngoài."Vương phi thể lực không đủ, mau đưa súp nhân sâm bưng tới đây một chén." Trương ngự y thét vô cùng kịp thời, đã sớm chuẩn bị xong chén canh đưa đến tay Thiên Đồng, nàng hàm chứa nước mắt múc từng chút đưa tới miệng Đào Tiểu Vi, nhưng phát giác Vương phi đang liều mạng cắn chặc hàm răng, làm sao cũng không chịu nhả ra."Không được, Vương phi không chịu há miệng, làm sao bây giờ?""Đưa cho ta." Nhan Hi một phen đoạt lấy trong tay, nhẹ nhàng đem Đào Tiểu Vi thân thể đẩy đà ôm lấy, hắn cúi đầu ở bên tai nàng nói, "Vi Vi, có nghe ta nói không? Phu quân muốn cho nàng uống nhân sâm, như vậy nàng mới có sức lực đem hài tử sinh ra, nói cho nàng biết một bí mật, lần này chúng ta sẽ có hai hài tử, còn nhớ rõ cục cưng bị mất ở Tuyền Châu không? Nó vừa trở lại bên người chúng ta, Vi Vi, nàng nếu không kiên cường, lần này nữa nó có thể sẽ không làm hài tử của chúng ta? Nàng đã nghe chưa? Đem miệng mở ra."

Nhan Hi như không
có chuyện gì xảy ra trở lại bên trong nội thất, nhận lấy khăn tay của
Thiên Đồng, giúp Đào Tiểu Vi lau đi mồ hôi trên hai gò má.

"Phu quân, chàng hay là đi ra ngoài chờ nha, vạn nhất dính vào xui xẻo, Vi Vi trong lòng sẽ không an."

Hiển nhiên trong lúc hoàng đế rời đi đã có người liều chết can gián nói, ở
trước mặt Nhan Hi tất nhiên không dám nói lời nào, đối với vị Vương phi
nương nương tâm địa thiện lương sẽ không có nhiều sợ hãi như vậy.

"Ta không đi, sẽ cùng nàng chào đón hài tử." Đem tay nhỏ bé của nàng đang
giày xéo sàng đan cầm lên, Nhan Hi ý bảo nàng đem khí lực mà dùng trên
cổ tay của hắn, "Như vậy có thoải mái chút nào không."

Biết
thuyết phục không được Nhan Hi, Đào Tiểu Vi cũng không còn có nhiều hơn
khí lực chú ý loại chuyện nhỏ nhặt này nữa, đau đớn cùng chua trướng lúc nào cũng xâm nhập, nàng đầu óc mờ mịt, nhưng lại dần dần tiến vào một
loại trạng thái kỳ quái, bên tai như cũ là tiếng bà mụ không gián đoạn
khích lệ nàng, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng phải chú ý hô hấp, nhưng đây
hết thảy vừa như cách nàng rất xa xôi, đưa tay ra nhưng không cách nào
chạm đến gương mặt Nhan Hi.

"Vương phi, chịu đựng, lúc này người tuyệt đối không thể ngất, nhanh lên một chút mở mắt ra."

Đào Tiểu Vi - ý thức tan rã, các bà mụ chỉ có thể bối rối hết sức la lên,
bây giờ nàng phải giữ vững thanh tĩnh dùng sức theo tiết tấu, đem hài tử từ trong cơ thể ra ngoài.

"Vương phi thể lực không đủ, mau đưa
súp nhân sâm bưng tới đây một chén." Trương ngự y thét vô cùng kịp thời, đã sớm chuẩn bị xong chén canh đưa đến tay Thiên Đồng, nàng hàm chứa
nước mắt múc từng chút đưa tới miệng Đào Tiểu Vi, nhưng phát giác Vương
phi đang liều mạng cắn chặc hàm răng, làm sao cũng không chịu nhả ra.

"Không được, Vương phi không chịu há miệng, làm sao bây giờ?"

"Đưa cho ta." Nhan Hi một phen đoạt lấy trong tay, nhẹ nhàng đem Đào Tiểu Vi thân thể đẩy đà ôm lấy, hắn cúi đầu ở bên tai nàng nói, "Vi Vi, có nghe ta nói không? Phu quân muốn cho nàng uống nhân sâm, như vậy nàng mới có sức lực đem hài tử sinh ra, nói cho nàng biết một bí mật, lần này chúng ta sẽ có hai hài tử, còn nhớ rõ cục cưng bị mất ở Tuyền Châu không? Nó
vừa trở lại bên người chúng ta, Vi Vi, nàng nếu không kiên cường, lần
này nữa nó có thể sẽ không làm hài tử của chúng ta? Nàng đã nghe chưa?
Đem miệng mở ra."

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Hi như không có chuyện gì xảy ra trở lại bên trong nội thất, nhận lấy khăn tay của Thiên Đồng, giúp Đào Tiểu Vi lau đi mồ hôi trên hai gò má."Phu quân, chàng hay là đi ra ngoài chờ nha, vạn nhất dính vào xui xẻo, Vi Vi trong lòng sẽ không an."Hiển nhiên trong lúc hoàng đế rời đi đã có người liều chết can gián nói, ở trước mặt Nhan Hi tất nhiên không dám nói lời nào, đối với vị Vương phi nương nương tâm địa thiện lương sẽ không có nhiều sợ hãi như vậy."Ta không đi, sẽ cùng nàng chào đón hài tử." Đem tay nhỏ bé của nàng đang giày xéo sàng đan cầm lên, Nhan Hi ý bảo nàng đem khí lực mà dùng trên cổ tay của hắn, "Như vậy có thoải mái chút nào không."Biết thuyết phục không được Nhan Hi, Đào Tiểu Vi cũng không còn có nhiều hơn khí lực chú ý loại chuyện nhỏ nhặt này nữa, đau đớn cùng chua trướng lúc nào cũng xâm nhập, nàng đầu óc mờ mịt, nhưng lại dần dần tiến vào một loại trạng thái kỳ quái, bên tai như cũ là tiếng bà mụ không gián đoạn khích lệ nàng, thỉnh thoảng nhắc nhở nàng phải chú ý hô hấp, nhưng đây hết thảy vừa như cách nàng rất xa xôi, đưa tay ra nhưng không cách nào chạm đến gương mặt Nhan Hi."Vương phi, chịu đựng, lúc này người tuyệt đối không thể ngất, nhanh lên một chút mở mắt ra."Đào Tiểu Vi - ý thức tan rã, các bà mụ chỉ có thể bối rối hết sức la lên, bây giờ nàng phải giữ vững thanh tĩnh dùng sức theo tiết tấu, đem hài tử từ trong cơ thể ra ngoài."Vương phi thể lực không đủ, mau đưa súp nhân sâm bưng tới đây một chén." Trương ngự y thét vô cùng kịp thời, đã sớm chuẩn bị xong chén canh đưa đến tay Thiên Đồng, nàng hàm chứa nước mắt múc từng chút đưa tới miệng Đào Tiểu Vi, nhưng phát giác Vương phi đang liều mạng cắn chặc hàm răng, làm sao cũng không chịu nhả ra."Không được, Vương phi không chịu há miệng, làm sao bây giờ?""Đưa cho ta." Nhan Hi một phen đoạt lấy trong tay, nhẹ nhàng đem Đào Tiểu Vi thân thể đẩy đà ôm lấy, hắn cúi đầu ở bên tai nàng nói, "Vi Vi, có nghe ta nói không? Phu quân muốn cho nàng uống nhân sâm, như vậy nàng mới có sức lực đem hài tử sinh ra, nói cho nàng biết một bí mật, lần này chúng ta sẽ có hai hài tử, còn nhớ rõ cục cưng bị mất ở Tuyền Châu không? Nó vừa trở lại bên người chúng ta, Vi Vi, nàng nếu không kiên cường, lần này nữa nó có thể sẽ không làm hài tử của chúng ta? Nàng đã nghe chưa? Đem miệng mở ra."

Chương 734: Song sinh tử 12