Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 735: Song sinh tử 13
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Dụ hống lặp đi lặp lại nhiều lần, đến lúc Nhan Hi chuẩn bị bắt buộc cạy cằm nàng ra để rót thuốc, thì kỳ tích xuất hiện, Đào Tiểu Vi dường như mở mắt ra.Nàng còn buồn ngủ, giống như chuyện lúc nãy chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, "Phu quân, thiếp mới vừa thấy một giấc mộng, thật rất tốt nga, đáng tiếc bị chàng đánh thức."Hù đến cả người Nhan Hi lạnh như băng, ôm mạnh nàng vào lòng, khắc chế tâm tình của mình, ôn nhu nói, "Trước đem cái này uống hết, sau này hãy nói cho ta biết nàng mơ thấy cái gì."Đào Tiểu Vi nhướng mày, vô cùng không tình nguyện đem canh nhân sâm đắng chát rót vô bụng, luôn miệng oán trách, "Cài này thật sự có hiệu nghiệmu sao? Bản thân thiếp không có cảm giác, chỉ thấy đắng đến muốn đem nôn đi ra."Ôm lấy bụng liên tục hút khí lạnh, đau bụng sinh lại cuồn cuộn kéo tới, nàng khôi phục lại mấy phần thanh tĩnh, mạnh tay bấu lấy bàn tay Nhan Hi, "Phu quân, thiếp mới vừa rồi mộng gặp một nữ hài tử, nó ôm một tiểu thanh long nhỏ bằng bàn tay đi tới bên cạnh, rồi chỉ vào tiểu Thanh Long nói, đó là hài tử của chúng ta. Thiếp không nhịn được muốn nắm tay nó, hỏi một chút đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng chàng gọi tên thiếp, cho nên thiếp liền vội vã đi trở về, khi xoay người lại đã không còn trông thấy gì nữa."Nàng miêu tả rất sống động, Nhan Hi nghe cũng rất chăm chú, không đợi hai phu thê trao đổi cái nhìn, đau đớn lần nữa chiếm cứ toàn bộ ý thức Đào Tiểu Vi, Nhan Hi đã cầm một cái khăn khô mát giúp nàng lau mồ hôi, nhìn nàng nhẫn nại thật sự thống khổ, theo bản năng đem tay đưa tới mép nàng.Giống như lần thật lâu trước đây, bọn họ cũng đã quen thuộc với động tác như vậy.Đào Tiểu Vi theo bản năng mở ra cánh môi, cắn chặc...Nhan Dung nhảy ra ngoài tường thành chào đón, đã nhìn thấy Vân Diễm dẫn mấy chục người phân tán ra, cùng ảnh vệ và nội thị doanh tỷ thí.Mấy tháng không thấy, Vân Diễm phong thái cũng không hề giảm, như vậy lại làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ (-.- a Nhan Dung có chút b**n th** nhỉ).Nguyên tưởng rằng chẳng qua là dư nghiệt của Hỏa Thần giáo quấy phá, bây giờ nhìn lại hiển nhiên không phải, Vân Diễm tồn tại đang vừa vặn chứng minh đây là một dự mưu có kế hoạch, đột nhiên tập kích, chỉ bất quá chưa thể xác định chính là lại chọn đúng hôm Đào Tiểu Vi sinh hạ, không biết đây có phải là một sự trùng hợp.
Dụ hống lặp đi lặp lại nhiều lần, đến lúc Nhan Hi chuẩn bị bắt buộc cạy cằm nàng ra để rót
thuốc, thì kỳ tích xuất hiện, Đào Tiểu Vi dường như mở mắt ra.
Nàng còn buồn ngủ, giống như chuyện lúc nãy chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi,
"Phu quân, thiếp mới vừa thấy một giấc mộng, thật rất tốt nga, đáng tiếc bị chàng đánh thức."
Hù đến cả người Nhan Hi lạnh như băng, ôm
mạnh nàng vào lòng, khắc chế tâm tình của mình, ôn nhu nói, "Trước đem
cái này uống hết, sau này hãy nói cho ta biết nàng mơ thấy cái gì."
Đào Tiểu Vi nhướng mày, vô cùng không tình nguyện đem canh nhân sâm đắng
chát rót vô bụng, luôn miệng oán trách, "Cài này thật sự có hiệu nghiệmu sao? Bản thân thiếp không có cảm giác, chỉ thấy đắng đến muốn đem nôn
đi ra."
Ôm lấy bụng liên tục hút khí lạnh, đau bụng sinh lại cuồn cuộn kéo tới, nàng khôi phục lại mấy phần thanh tĩnh, mạnh tay bấu lấy
bàn tay Nhan Hi, "Phu quân, thiếp mới vừa rồi mộng gặp một nữ hài tử, nó ôm một tiểu thanh long nhỏ bằng bàn tay đi tới bên cạnh, rồi chỉ vào
tiểu Thanh Long nói, đó là hài tử của chúng ta. Thiếp không nhịn được
muốn nắm tay nó, hỏi một chút đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, đáng
tiếc còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng chàng gọi tên thiếp, cho
nên thiếp liền vội vã đi trở về, khi xoay người lại đã không còn trông
thấy gì nữa."
Nàng miêu tả rất sống động, Nhan Hi nghe cũng rất
chăm chú, không đợi hai phu thê trao đổi cái nhìn, đau đớn lần nữa chiếm cứ toàn bộ ý thức Đào Tiểu Vi, Nhan Hi đã cầm một cái khăn khô mát giúp nàng lau mồ hôi, nhìn nàng nhẫn nại thật sự thống khổ, theo bản năng
đem tay đưa tới mép nàng.
Giống như lần thật lâu trước đây, bọn họ cũng đã quen thuộc với động tác như vậy.
Đào Tiểu Vi theo bản năng mở ra cánh môi, cắn chặc...
Nhan Dung nhảy ra ngoài tường thành chào đón, đã nhìn thấy Vân Diễm dẫn mấy
chục người phân tán ra, cùng ảnh vệ và nội thị doanh tỷ thí.
Mấy
tháng không thấy, Vân Diễm phong thái cũng không hề giảm, như vậy lại
làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ (-.- a Nhan Dung có chút
b**n th** nhỉ).
Nguyên tưởng rằng chẳng qua là dư nghiệt của Hỏa
Thần giáo quấy phá, bây giờ nhìn lại hiển nhiên không phải, Vân Diễm tồn tại đang vừa vặn chứng minh đây là một dự mưu có kế hoạch, đột nhiên
tập kích, chỉ bất quá chưa thể xác định chính là lại chọn đúng hôm Đào
Tiểu Vi sinh hạ, không biết đây có phải là một sự trùng hợp.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Dụ hống lặp đi lặp lại nhiều lần, đến lúc Nhan Hi chuẩn bị bắt buộc cạy cằm nàng ra để rót thuốc, thì kỳ tích xuất hiện, Đào Tiểu Vi dường như mở mắt ra.Nàng còn buồn ngủ, giống như chuyện lúc nãy chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, "Phu quân, thiếp mới vừa thấy một giấc mộng, thật rất tốt nga, đáng tiếc bị chàng đánh thức."Hù đến cả người Nhan Hi lạnh như băng, ôm mạnh nàng vào lòng, khắc chế tâm tình của mình, ôn nhu nói, "Trước đem cái này uống hết, sau này hãy nói cho ta biết nàng mơ thấy cái gì."Đào Tiểu Vi nhướng mày, vô cùng không tình nguyện đem canh nhân sâm đắng chát rót vô bụng, luôn miệng oán trách, "Cài này thật sự có hiệu nghiệmu sao? Bản thân thiếp không có cảm giác, chỉ thấy đắng đến muốn đem nôn đi ra."Ôm lấy bụng liên tục hút khí lạnh, đau bụng sinh lại cuồn cuộn kéo tới, nàng khôi phục lại mấy phần thanh tĩnh, mạnh tay bấu lấy bàn tay Nhan Hi, "Phu quân, thiếp mới vừa rồi mộng gặp một nữ hài tử, nó ôm một tiểu thanh long nhỏ bằng bàn tay đi tới bên cạnh, rồi chỉ vào tiểu Thanh Long nói, đó là hài tử của chúng ta. Thiếp không nhịn được muốn nắm tay nó, hỏi một chút đây tột cùng là chuyện gì xảy ra, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng chàng gọi tên thiếp, cho nên thiếp liền vội vã đi trở về, khi xoay người lại đã không còn trông thấy gì nữa."Nàng miêu tả rất sống động, Nhan Hi nghe cũng rất chăm chú, không đợi hai phu thê trao đổi cái nhìn, đau đớn lần nữa chiếm cứ toàn bộ ý thức Đào Tiểu Vi, Nhan Hi đã cầm một cái khăn khô mát giúp nàng lau mồ hôi, nhìn nàng nhẫn nại thật sự thống khổ, theo bản năng đem tay đưa tới mép nàng.Giống như lần thật lâu trước đây, bọn họ cũng đã quen thuộc với động tác như vậy.Đào Tiểu Vi theo bản năng mở ra cánh môi, cắn chặc...Nhan Dung nhảy ra ngoài tường thành chào đón, đã nhìn thấy Vân Diễm dẫn mấy chục người phân tán ra, cùng ảnh vệ và nội thị doanh tỷ thí.Mấy tháng không thấy, Vân Diễm phong thái cũng không hề giảm, như vậy lại làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ (-.- a Nhan Dung có chút b**n th** nhỉ).Nguyên tưởng rằng chẳng qua là dư nghiệt của Hỏa Thần giáo quấy phá, bây giờ nhìn lại hiển nhiên không phải, Vân Diễm tồn tại đang vừa vặn chứng minh đây là một dự mưu có kế hoạch, đột nhiên tập kích, chỉ bất quá chưa thể xác định chính là lại chọn đúng hôm Đào Tiểu Vi sinh hạ, không biết đây có phải là một sự trùng hợp.