Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 767: Không sợ chiến hỏa 1

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung ưu tư rồi trịnh trọng gật đầu, “Tiểu Đồng ngoan, nàng nói vô cùng đúng, sau này ta sẽ không tùy tiện đi trêu chọc người khác như vậy, nếu như tình cờ gặp trên đường, ta liền đi chỗ khác trốn, ta bảo đảm cùng nàng và Noãn nhi.”Nhan Dung bảo đảm ư? Vậy nhất định điều kiện tiên quyết là Vân Diễm đừng có đến tìm hắn, giả như Vân diễm tới đây hơi chút trêu chọc là hắn lập tức sẽ quên hết thảy, toàn tâm vùi đầu vào vui chơi, về phần hôm nay chút đau lòng nho nhỏ này, trong nháy mắt sẽ bị ném đến ngoài chín tầng mây tìm cũng không thấy bóng.Trúc Diệp Đồng cười khẽ một tiếng, không có nói gì.“Phu quân, lần mang thai tiếp theo thiếp nhất định sẽ sinh cho chàng một nam hài.”Nghe được Trúc Diệp Đồng nói một câu không liên quan, Nhan Dung chỉ ngây ngốc ngẩng đầu, “Tiếp theo? Chúng ta không phải nói là chờ Noãn nhi lớn hơn một chút, chúng ta ba người sẽ phải lên đường, đi khắp nơi ngao du sơn thủy, cuối cùng mới tìm một nơi địa linh nhân kiệt mà ẩn cư, cái này cũng phải mất mười năm thời gian, nếu lại muốn sinh hài tử, lại phải làm trễ nãi bốn năm năm nữa.”Không thỏa đáng, tuyệt đối không thỏa đáng, hắn cũng không muốn cho lão Thất có cớ, lại bị nhốt trong kinh thành không đi được.“Nhưng là… Xem chàng thích tiểu hoàng tử như vậy, thiếp còn tưởng rằng chàng nuối tiếc vì không có nhi tử.” Sự thật cũng đúng là như thế, Nhan Dung hôm nay ôm tiểu hoàng tử không chịu buông tay, trên dưới sờ tới sờ lui, ngay cả từng đốt ngón tay chân cũng không bỏ qua.“Hiểu lầm, thê tử, ta là muốn nhìn một chút tiểu tử kia trông như thế nào, nếu như có thể chất luyện võ, sẽ đoạt lấy làm đồ đệ.” Tay nâng cằm, Nhan Dung tự tin nói, “Ta có một thân hảo công phu, dù sao cũng phải tìm tượng trưng một truyền nhân có phải không, gần đây vừa vặn, hài tử của thất đệ rất phù hợp.” Như tên trộm ở trên môi Trúc Diệp Đồng hôn nhanh một cái, Nhan Dung lại nói, “Khuê nữ của chúng ta học một chút võ nghệ cường thân kiện thể là được, ta cũng không muốn cho nó học người khác đi lưu lạc giang hồ, con của mình quý giá nhất, có đúng hay không?”Nguyên lai là như vậy, Nhan Dung muốn nhận đồ đệ.Trúc Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, quyến luyến cầm tay của Nhan Dung, lòng bàn tay cùng chạm vào nhau.”Hoàng thượng người ấy đã có tuyệt thế võ công, ngài ấy có yên tâm giao hài tử cho người khác dạy dỗ sao? chàng nha, đừng dự tính gì cả, miễn cho đến lúc đó không còn mặt mũi.”

Nhan Dung ưu tư
rồi trịnh trọng gật đầu, “Tiểu Đồng ngoan, nàng nói vô cùng đúng, sau
này ta sẽ không tùy tiện đi trêu chọc người khác như vậy, nếu như tình
cờ gặp trên đường, ta liền đi chỗ khác trốn, ta bảo đảm cùng nàng và
Noãn nhi.”

Nhan Dung bảo đảm ư? Vậy nhất định điều kiện tiên
quyết là Vân Diễm đừng có đến tìm hắn, giả như Vân diễm tới đây hơi chút trêu chọc là hắn lập tức sẽ quên hết thảy, toàn tâm vùi đầu vào vui
chơi, về phần hôm nay chút đau lòng nho nhỏ này, trong nháy mắt sẽ bị
ném đến ngoài chín tầng mây tìm cũng không thấy bóng.

Trúc Diệp Đồng cười khẽ một tiếng, không có nói gì.

“Phu quân, lần mang thai tiếp theo thiếp nhất định sẽ sinh cho chàng một nam hài.”

Nghe được Trúc Diệp Đồng nói một câu không liên quan, Nhan Dung chỉ ngây
ngốc ngẩng đầu, “Tiếp theo? Chúng ta không phải nói là chờ Noãn nhi lớn
hơn một chút, chúng ta ba người sẽ phải lên đường, đi khắp nơi ngao du
sơn thủy, cuối cùng mới tìm một nơi địa linh nhân kiệt mà ẩn cư, cái này cũng phải mất mười năm thời gian, nếu lại muốn sinh hài tử, lại phải
làm trễ nãi bốn năm năm nữa.”

Không thỏa đáng, tuyệt đối không thỏa đáng, hắn cũng không muốn cho lão Thất có cớ, lại bị nhốt trong kinh thành không đi được.

“Nhưng là… Xem chàng thích tiểu hoàng tử như vậy, thiếp còn tưởng rằng chàng
nuối tiếc vì không có nhi tử.” Sự thật cũng đúng là như thế, Nhan Dung
hôm nay ôm tiểu hoàng tử không chịu buông tay, trên dưới sờ tới sờ lui,
ngay cả từng đốt ngón tay chân cũng không bỏ qua.

“Hiểu lầm, thê
tử, ta là muốn nhìn một chút tiểu tử kia trông như thế nào, nếu như có
thể chất luyện võ, sẽ đoạt lấy làm đồ đệ.” Tay nâng cằm, Nhan Dung tự
tin nói, “Ta có một thân hảo công phu, dù sao cũng phải tìm tượng trưng
một truyền nhân có phải không, gần đây vừa vặn, hài tử của thất đệ rất
phù hợp.” Như tên trộm ở trên môi Trúc Diệp Đồng hôn nhanh một cái, Nhan Dung lại nói, “Khuê nữ của chúng ta học một chút võ nghệ cường thân
kiện thể là được, ta cũng không muốn cho nó học người khác đi lưu lạc
giang hồ, con của mình quý giá nhất, có đúng hay không?”

Nguyên lai là như vậy, Nhan Dung muốn nhận đồ đệ.

Trúc Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, quyến luyến cầm tay của Nhan Dung, lòng
bàn tay cùng chạm vào nhau.”Hoàng thượng người ấy đã có tuyệt thế võ
công, ngài ấy có yên tâm giao hài tử cho người khác dạy dỗ sao? chàng
nha, đừng dự tính gì cả, miễn cho đến lúc đó không còn mặt mũi.”

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nhan Dung ưu tư rồi trịnh trọng gật đầu, “Tiểu Đồng ngoan, nàng nói vô cùng đúng, sau này ta sẽ không tùy tiện đi trêu chọc người khác như vậy, nếu như tình cờ gặp trên đường, ta liền đi chỗ khác trốn, ta bảo đảm cùng nàng và Noãn nhi.”Nhan Dung bảo đảm ư? Vậy nhất định điều kiện tiên quyết là Vân Diễm đừng có đến tìm hắn, giả như Vân diễm tới đây hơi chút trêu chọc là hắn lập tức sẽ quên hết thảy, toàn tâm vùi đầu vào vui chơi, về phần hôm nay chút đau lòng nho nhỏ này, trong nháy mắt sẽ bị ném đến ngoài chín tầng mây tìm cũng không thấy bóng.Trúc Diệp Đồng cười khẽ một tiếng, không có nói gì.“Phu quân, lần mang thai tiếp theo thiếp nhất định sẽ sinh cho chàng một nam hài.”Nghe được Trúc Diệp Đồng nói một câu không liên quan, Nhan Dung chỉ ngây ngốc ngẩng đầu, “Tiếp theo? Chúng ta không phải nói là chờ Noãn nhi lớn hơn một chút, chúng ta ba người sẽ phải lên đường, đi khắp nơi ngao du sơn thủy, cuối cùng mới tìm một nơi địa linh nhân kiệt mà ẩn cư, cái này cũng phải mất mười năm thời gian, nếu lại muốn sinh hài tử, lại phải làm trễ nãi bốn năm năm nữa.”Không thỏa đáng, tuyệt đối không thỏa đáng, hắn cũng không muốn cho lão Thất có cớ, lại bị nhốt trong kinh thành không đi được.“Nhưng là… Xem chàng thích tiểu hoàng tử như vậy, thiếp còn tưởng rằng chàng nuối tiếc vì không có nhi tử.” Sự thật cũng đúng là như thế, Nhan Dung hôm nay ôm tiểu hoàng tử không chịu buông tay, trên dưới sờ tới sờ lui, ngay cả từng đốt ngón tay chân cũng không bỏ qua.“Hiểu lầm, thê tử, ta là muốn nhìn một chút tiểu tử kia trông như thế nào, nếu như có thể chất luyện võ, sẽ đoạt lấy làm đồ đệ.” Tay nâng cằm, Nhan Dung tự tin nói, “Ta có một thân hảo công phu, dù sao cũng phải tìm tượng trưng một truyền nhân có phải không, gần đây vừa vặn, hài tử của thất đệ rất phù hợp.” Như tên trộm ở trên môi Trúc Diệp Đồng hôn nhanh một cái, Nhan Dung lại nói, “Khuê nữ của chúng ta học một chút võ nghệ cường thân kiện thể là được, ta cũng không muốn cho nó học người khác đi lưu lạc giang hồ, con của mình quý giá nhất, có đúng hay không?”Nguyên lai là như vậy, Nhan Dung muốn nhận đồ đệ.Trúc Diệp Đồng thở phào nhẹ nhõm, quyến luyến cầm tay của Nhan Dung, lòng bàn tay cùng chạm vào nhau.”Hoàng thượng người ấy đã có tuyệt thế võ công, ngài ấy có yên tâm giao hài tử cho người khác dạy dỗ sao? chàng nha, đừng dự tính gì cả, miễn cho đến lúc đó không còn mặt mũi.”

Chương 767: Không sợ chiến hỏa 1