Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 813: Nước mắt không nói 1
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm vừa dứt lời, từng đợt tiếng cười quái dị từ bốn phương tám hướng vang tới, như xa như gần, bồng bềnh đung đưa, cực kỳ giống u hồn dã quỷ trong rừng núi, hàn ý dường như từ địa phủ bốc lên còn treo hơi thở của sự mục nát.“Vân giáo chủ quả nhiên đã sớm biết bọn ta tồn tại, lại còn dám một thân một mình đi ra ngoài, thật là bội phục.” Toàn bộ không một chút ý cung kính, thanh âm kia dương dương đắc ý, cảm giác khoắn khoái.“Chẳng lẽ mùa hè sợ bị muỗi cắn thì không ra khỏi cửa, núp bên trong màn chờ con muỗi chết sao? Buồn cười!” Vân Diễm còn chưa kịp trả lời, thì phía sau lưng, ‘Nàng’ miệng lưỡi bén nhọn đã châm chọc lại, thầm trào phúng đối phương co đầu rụt cổ, làm chút ít hù dọa, không dám quang minh chánh đại ra mặt.“Con nhóc từ nơi nào đến, kiếp sau hãy nhớ không được có miệng lưỡi bén nhọn như vậy.” Ám khí sắc bén phá vỡ trường không, chạy thẳng tới lồng ngực ‘Nàng’, người thần bí vừa dứt lời đã phi nó tới bên người ‘Nàng’.Vân Diễm thất sắc hoảng sợ, muốn cứu nhưng đã trễ.Lại nghe thấy một tiếng thiết khí chạm vào nhau thanh thúy, ‘Nàng’ oán hận thu hồi chủy thủ, thô lỗ hướng ám khí nằm trên mặt đất gắt giọng nói, “Ngươi tối hôm qua chưa ăn cơm có phải hay không? Chơi đánh lén mà lực tay còn yếu như vậy, không biết xấu hổ, còn mặt mũi đi ra giang hồ sao? Bọn khốn khiếp, nếu không phải các người núp trong bóng tối, bà đây chỉ cần một đầu ngón tay đã b*p ch*t các ngươi như g**t ch*t mấy con rệp, không cần tốn nhiều sức.”Vừa rồi còn trộn thêm mấy câu mắng người kinh điển, làm cho Vân Diễm nghe đến trợn mắt hốc mồm, đây là ‘Tiểu Tiên nữ’ trong suy nghĩ của hắn a.‘Nàng’ dường như đã nhận ra Vân Diễm vẻ mặt cứng ngắc, bất động thanh sắc cười cười, nhanh lên ghét bỏ ‘Nàng’ nha, tốt nhất làm hoàn toàn tan biến hình tượng tốt đẹp trong lòng Vân Diễm, để cho hắn hết hy vọng, thậm chí bắt đầu chán ‘Nàng’ cũng được, đây mới là phương pháp giải quyết ‘đeo bám’ tốt nhất.Không đả thương người, không gây thương tâm, có một điểm duy nhất chính là không thoải mái mà thôi.Đáng tiếc ‘Nàng’ đã quên mất, lúc vừa bắt đầu ‘Nàng’ ở trước mặt Vân Diễm cũng có giả bộ thiên chân khả ái gì, tuy những nam tử thế tục đều không thể tiếp nhận được nữ nhân tập tính không khả ái, hắn cũng thản nhiên xem đó là ưu điểm cùng người khác bất đồng.Lần này, làm sao sẽ vì vậy mà thay đổi đâu? (Dung ca đừng ảo tưởng nữa nhé =.=)
Vân Diễm vừa dứt lời, từng đợt tiếng cười quái dị từ bốn phương tám
hướng vang tới, như xa như gần, bồng bềnh đung đưa, cực kỳ giống u hồn
dã quỷ trong rừng núi, hàn ý dường như từ địa phủ bốc lên còn treo hơi
thở của sự mục nát.
“Vân giáo chủ quả nhiên đã sớm biết bọn ta tồn tại, lại còn dám một
thân một mình đi ra ngoài, thật là bội phục.” Toàn bộ không một chút ý
cung kính, thanh âm kia dương dương đắc ý, cảm giác khoắn khoái.
“Chẳng lẽ mùa hè sợ bị muỗi cắn thì không ra khỏi cửa, núp bên trong
màn chờ con muỗi chết sao? Buồn cười!” Vân Diễm còn chưa kịp trả lời,
thì phía sau lưng, ‘Nàng’ miệng lưỡi bén nhọn đã châm chọc lại, thầm
trào phúng đối phương co đầu rụt cổ, làm chút ít hù dọa, không dám quang minh chánh đại ra mặt.
“Con nhóc từ nơi nào đến, kiếp sau hãy nhớ không được có miệng lưỡi
bén nhọn như vậy.” Ám khí sắc bén phá vỡ trường không, chạy thẳng tới
lồng ngực ‘Nàng’, người thần bí vừa dứt lời đã phi nó tới bên người
‘Nàng’.
Vân Diễm thất sắc hoảng sợ, muốn cứu nhưng đã trễ.
Lại nghe thấy một tiếng thiết khí chạm vào nhau thanh thúy, ‘Nàng’
oán hận thu hồi chủy thủ, thô lỗ hướng ám khí nằm trên mặt đất gắt giọng nói, “Ngươi tối hôm qua chưa ăn cơm có phải hay không? Chơi đánh lén mà lực tay còn yếu như vậy, không biết xấu hổ, còn mặt mũi đi ra giang hồ
sao? Bọn khốn khiếp, nếu không phải các người núp trong bóng tối, bà đây chỉ cần một đầu ngón tay đã b*p ch*t các ngươi như g**t ch*t mấy con
rệp, không cần tốn nhiều sức.”
Vừa rồi còn trộn thêm mấy câu mắng người kinh điển, làm cho Vân Diễm
nghe đến trợn mắt hốc mồm, đây là ‘Tiểu Tiên nữ’ trong suy nghĩ của hắn
a.
‘Nàng’ dường như đã nhận ra Vân Diễm vẻ mặt cứng ngắc, bất động thanh sắc cười cười, nhanh lên ghét bỏ ‘Nàng’ nha, tốt nhất làm hoàn toàn tan biến hình tượng tốt đẹp trong lòng Vân Diễm, để cho hắn hết hy vọng,
thậm chí bắt đầu chán ‘Nàng’ cũng được, đây mới là phương pháp giải
quyết ‘đeo bám’ tốt nhất.
Không đả thương người, không gây thương tâm, có một điểm duy nhất chính là không thoải mái mà thôi.
Đáng tiếc ‘Nàng’ đã quên mất, lúc vừa bắt đầu ‘Nàng’ ở trước mặt Vân
Diễm cũng có giả bộ thiên chân khả ái gì, tuy những nam tử thế tục đều
không thể tiếp nhận được nữ nhân tập tính không khả ái, hắn cũng thản
nhiên xem đó là ưu điểm cùng người khác bất đồng.
Lần này, làm sao sẽ vì vậy mà thay đổi đâu? (Dung ca đừng ảo tưởng nữa nhé =.=)
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm vừa dứt lời, từng đợt tiếng cười quái dị từ bốn phương tám hướng vang tới, như xa như gần, bồng bềnh đung đưa, cực kỳ giống u hồn dã quỷ trong rừng núi, hàn ý dường như từ địa phủ bốc lên còn treo hơi thở của sự mục nát.“Vân giáo chủ quả nhiên đã sớm biết bọn ta tồn tại, lại còn dám một thân một mình đi ra ngoài, thật là bội phục.” Toàn bộ không một chút ý cung kính, thanh âm kia dương dương đắc ý, cảm giác khoắn khoái.“Chẳng lẽ mùa hè sợ bị muỗi cắn thì không ra khỏi cửa, núp bên trong màn chờ con muỗi chết sao? Buồn cười!” Vân Diễm còn chưa kịp trả lời, thì phía sau lưng, ‘Nàng’ miệng lưỡi bén nhọn đã châm chọc lại, thầm trào phúng đối phương co đầu rụt cổ, làm chút ít hù dọa, không dám quang minh chánh đại ra mặt.“Con nhóc từ nơi nào đến, kiếp sau hãy nhớ không được có miệng lưỡi bén nhọn như vậy.” Ám khí sắc bén phá vỡ trường không, chạy thẳng tới lồng ngực ‘Nàng’, người thần bí vừa dứt lời đã phi nó tới bên người ‘Nàng’.Vân Diễm thất sắc hoảng sợ, muốn cứu nhưng đã trễ.Lại nghe thấy một tiếng thiết khí chạm vào nhau thanh thúy, ‘Nàng’ oán hận thu hồi chủy thủ, thô lỗ hướng ám khí nằm trên mặt đất gắt giọng nói, “Ngươi tối hôm qua chưa ăn cơm có phải hay không? Chơi đánh lén mà lực tay còn yếu như vậy, không biết xấu hổ, còn mặt mũi đi ra giang hồ sao? Bọn khốn khiếp, nếu không phải các người núp trong bóng tối, bà đây chỉ cần một đầu ngón tay đã b*p ch*t các ngươi như g**t ch*t mấy con rệp, không cần tốn nhiều sức.”Vừa rồi còn trộn thêm mấy câu mắng người kinh điển, làm cho Vân Diễm nghe đến trợn mắt hốc mồm, đây là ‘Tiểu Tiên nữ’ trong suy nghĩ của hắn a.‘Nàng’ dường như đã nhận ra Vân Diễm vẻ mặt cứng ngắc, bất động thanh sắc cười cười, nhanh lên ghét bỏ ‘Nàng’ nha, tốt nhất làm hoàn toàn tan biến hình tượng tốt đẹp trong lòng Vân Diễm, để cho hắn hết hy vọng, thậm chí bắt đầu chán ‘Nàng’ cũng được, đây mới là phương pháp giải quyết ‘đeo bám’ tốt nhất.Không đả thương người, không gây thương tâm, có một điểm duy nhất chính là không thoải mái mà thôi.Đáng tiếc ‘Nàng’ đã quên mất, lúc vừa bắt đầu ‘Nàng’ ở trước mặt Vân Diễm cũng có giả bộ thiên chân khả ái gì, tuy những nam tử thế tục đều không thể tiếp nhận được nữ nhân tập tính không khả ái, hắn cũng thản nhiên xem đó là ưu điểm cùng người khác bất đồng.Lần này, làm sao sẽ vì vậy mà thay đổi đâu? (Dung ca đừng ảo tưởng nữa nhé =.=)