Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 814: Nước mắt không nói 2

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm bĩu môi, không khách khí giễu cợt nói, “Người Ngũ Đố Bộ Lạc phái ra cũng không phải là con rệp nhỏ, ít nhất cũng là lớn bằng ngón tay cái, lấy nắm tay bóp sẽ bẩn lắm, hay là lấy chân đạp.”“Nếu bẩn giầy thì làm sao bây giờ? Đôi giày này rất quý nha, làm từ lụa Tô Châu, thêu tay thủ công, một đôi ít nhất cũng phải ba lượng bạc.” Khó được có người họa diễn, ‘Nàng’ vui mừng xướng theo, đối phương không ra mặt, bọn họ cũng không có khả năng đi bắt.Rất hiển nhiên, người ai cũng có lúc thiếu kiên nhẫn, cả giận nói, “Đã chết đến nơi còn miệng lưỡi trơn tru, đợi lát nữa cho các ngươi nếm thử sống không bằng chết, một lòng muốn chết cũng không được.”“Giết người, ai làm không được, ta cũng có thể cho ngươi nếm trãi việc đó, trừ khi ngươi có thể hái sao trên trời mới có thể xem là có bản lãnh.” Chút xíu uy h**p lỗi thời, cơ hồ lần nào cũng là mấy câu này, man di vẫn là man di, văn hóa phát triển quá chậm, đối với tiếng nói tinh túy, hiểu rõ bác đại tinh thâm của ngôn ngữ còn thua xa Yến quốc.“Nha đầu chết tiệt kia, muốn chết! !” Âm tiết cứng rắn vừa phát ra xong, thì một phen ám khí đã bay tới, cùng lấy đầu, ngực, bụng ba điểm này nhắm vào, muốn tránh khỏi cũng vô cùng không dễ dàng. Huống chi, vì phòng ngừa Vân Diễm hỗ trợ, hắn ta vẫn không quên ném tượng trưng mấy cái để cho Vân Diễm luống cuống tay chân, tự lo không xong.Đã sớm có chuẩn bị, Vân Diễm nghe được tiếng xé gió của ám khí liền nắm lên người phía sau mà nhảy lên, mũi chân đá bay hai ám khí, ‘Nàng’ lại dùng chuôi kiếm chém sắt như chém bùn đánh bay ba ám khí, hai người hữu kinh vô hiểm bay lên hơn ba trượng.“Đám khỉ đáng chết, trừ đánh lén ra ngươi còn có thể làm cái gì? Còn không biết xấu hổ mà dám ra đây náo loạn.” Những người đó nhất định ẩn thân ở rừng cây cách đó không xa, cho nên ‘Nàng’ tự động đem bọn họ xếp chung với hầu tử, từ bên hông móc ra một bao phấn, lớn tiếng nói, “Ám khí ta cũng có vậy, tiếp chiêu đi.”Vân Diễm cũng không nghe thấy có vật gì được ném xuống, theo lý thuyết, hắn cùng với ‘Nàng’ gần nhau như vậy, không thể nào nghe không được a. Cho nên tò mò hỏi, “Nàng ném cái gì vậy?”

Vân Diễm bĩu môi, không khách khí giễu cợt nói, “Người Ngũ Đố Bộ Lạc
phái ra cũng không phải là con rệp nhỏ, ít nhất cũng là lớn bằng ngón
tay cái, lấy nắm tay bóp sẽ bẩn lắm, hay là lấy chân đạp.”

“Nếu bẩn giầy thì làm sao bây giờ? Đôi giày này rất quý nha, làm từ
lụa Tô Châu, thêu tay thủ công, một đôi ít nhất cũng phải ba lượng bạc.” Khó được có người họa diễn, ‘Nàng’ vui mừng xướng theo, đối phương
không ra mặt, bọn họ cũng không có khả năng đi bắt.

Rất hiển nhiên, người ai cũng có lúc thiếu kiên nhẫn, cả giận nói,
“Đã chết đến nơi còn miệng lưỡi trơn tru, đợi lát nữa cho các ngươi nếm
thử sống không bằng chết, một lòng muốn chết cũng không được.”

“Giết người, ai làm không được, ta cũng có thể cho ngươi nếm trãi
việc đó, trừ khi ngươi có thể hái sao trên trời mới có thể xem là có bản lãnh.” Chút xíu uy h**p lỗi thời, cơ hồ lần nào cũng là mấy câu này,
man di vẫn là man di, văn hóa phát triển quá chậm, đối với tiếng nói
tinh túy, hiểu rõ bác đại tinh thâm của ngôn ngữ còn thua xa Yến quốc.

“Nha đầu chết tiệt kia, muốn chết! !” Âm tiết cứng rắn vừa phát ra
xong, thì một phen ám khí đã bay tới, cùng lấy đầu, ngực, bụng ba điểm
này nhắm vào, muốn tránh khỏi cũng vô cùng không dễ dàng. Huống chi, vì
phòng ngừa Vân Diễm hỗ trợ, hắn ta vẫn không quên ném tượng trưng mấy
cái để cho Vân Diễm luống cuống tay chân, tự lo không xong.

Đã sớm có chuẩn bị, Vân Diễm nghe được tiếng xé gió của ám khí liền
nắm lên người phía sau mà nhảy lên, mũi chân đá bay hai ám khí, ‘Nàng’
lại dùng chuôi kiếm chém sắt như chém bùn đánh bay ba ám khí, hai người
hữu kinh vô hiểm bay lên hơn ba trượng.

“Đám khỉ đáng chết, trừ đánh lén ra ngươi còn có thể làm cái gì? Còn
không biết xấu hổ mà dám ra đây náo loạn.” Những người đó nhất định ẩn
thân ở rừng cây cách đó không xa, cho nên ‘Nàng’ tự động đem bọn họ xếp
chung với hầu tử, từ bên hông móc ra một bao phấn, lớn tiếng nói, “Ám
khí ta cũng có vậy, tiếp chiêu đi.”

Vân Diễm cũng không nghe thấy có vật gì được ném xuống, theo lý
thuyết, hắn cùng với ‘Nàng’ gần nhau như vậy, không thể nào nghe không
được a. Cho nên tò mò hỏi, “Nàng ném cái gì vậy?”

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm bĩu môi, không khách khí giễu cợt nói, “Người Ngũ Đố Bộ Lạc phái ra cũng không phải là con rệp nhỏ, ít nhất cũng là lớn bằng ngón tay cái, lấy nắm tay bóp sẽ bẩn lắm, hay là lấy chân đạp.”“Nếu bẩn giầy thì làm sao bây giờ? Đôi giày này rất quý nha, làm từ lụa Tô Châu, thêu tay thủ công, một đôi ít nhất cũng phải ba lượng bạc.” Khó được có người họa diễn, ‘Nàng’ vui mừng xướng theo, đối phương không ra mặt, bọn họ cũng không có khả năng đi bắt.Rất hiển nhiên, người ai cũng có lúc thiếu kiên nhẫn, cả giận nói, “Đã chết đến nơi còn miệng lưỡi trơn tru, đợi lát nữa cho các ngươi nếm thử sống không bằng chết, một lòng muốn chết cũng không được.”“Giết người, ai làm không được, ta cũng có thể cho ngươi nếm trãi việc đó, trừ khi ngươi có thể hái sao trên trời mới có thể xem là có bản lãnh.” Chút xíu uy h**p lỗi thời, cơ hồ lần nào cũng là mấy câu này, man di vẫn là man di, văn hóa phát triển quá chậm, đối với tiếng nói tinh túy, hiểu rõ bác đại tinh thâm của ngôn ngữ còn thua xa Yến quốc.“Nha đầu chết tiệt kia, muốn chết! !” Âm tiết cứng rắn vừa phát ra xong, thì một phen ám khí đã bay tới, cùng lấy đầu, ngực, bụng ba điểm này nhắm vào, muốn tránh khỏi cũng vô cùng không dễ dàng. Huống chi, vì phòng ngừa Vân Diễm hỗ trợ, hắn ta vẫn không quên ném tượng trưng mấy cái để cho Vân Diễm luống cuống tay chân, tự lo không xong.Đã sớm có chuẩn bị, Vân Diễm nghe được tiếng xé gió của ám khí liền nắm lên người phía sau mà nhảy lên, mũi chân đá bay hai ám khí, ‘Nàng’ lại dùng chuôi kiếm chém sắt như chém bùn đánh bay ba ám khí, hai người hữu kinh vô hiểm bay lên hơn ba trượng.“Đám khỉ đáng chết, trừ đánh lén ra ngươi còn có thể làm cái gì? Còn không biết xấu hổ mà dám ra đây náo loạn.” Những người đó nhất định ẩn thân ở rừng cây cách đó không xa, cho nên ‘Nàng’ tự động đem bọn họ xếp chung với hầu tử, từ bên hông móc ra một bao phấn, lớn tiếng nói, “Ám khí ta cũng có vậy, tiếp chiêu đi.”Vân Diễm cũng không nghe thấy có vật gì được ném xuống, theo lý thuyết, hắn cùng với ‘Nàng’ gần nhau như vậy, không thể nào nghe không được a. Cho nên tò mò hỏi, “Nàng ném cái gì vậy?”

Chương 814: Nước mắt không nói 2