Nhiều năm sau, khi tôi cầm trong tay bức hình chụp đã khá cũ kỹ của một bé gái mười ba tuổi, bộ dạng trông rất thảm hại đang đứng ngây ngốc mà mỉm cười… “A! Người này là…” Ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc. Tôi mặt vẫn không đổi sắc trả lời, “Đây chính là chị em.” “Thoạt nhìn bức hình có vẻ đã được chụp từ rất lâu.” Tôi khóe miệng hơi hơi run rẫy, “Đúng vậy! Cũng đã nhiều năm rồi.” Người đàn ông nọ bất chợt quay sang nhìn tôi, “Nhưng… Lần trước không phải em nói đây là ảnh chụp của lão mẹ khi còn trẻ à?” “Ồ? Em có nói như vậy thật sao?” Tôi cố gắng tỏ ra vẻ thản nhiên mà đem bức ảnh cất vào trong túi xách. Người đàn ông nọ ngay lập tức đoạt lấy nó từ trong tay tôi, “Người này không phải là thẩm thẩm của em à?” “Cái này…” Tôi lúc trước thật sự thảm hại đến như vậy sao? “Anh vốn còn tưởng rằng đây là bác chồng của em nữa đấy …” “…” “Giết người a…” ————————————- Là tôi đang hoa mắt sao? Nắm trong tay bức ảnh đã cũ của chính mình tôi trợn mắt há hốc mồm đứng trước một…

Chương 57: Chưa toại lòng

Thay Đổi Vận MệnhTác giả: Ái Hành Thụ Đích NgưTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhiều năm sau, khi tôi cầm trong tay bức hình chụp đã khá cũ kỹ của một bé gái mười ba tuổi, bộ dạng trông rất thảm hại đang đứng ngây ngốc mà mỉm cười… “A! Người này là…” Ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc. Tôi mặt vẫn không đổi sắc trả lời, “Đây chính là chị em.” “Thoạt nhìn bức hình có vẻ đã được chụp từ rất lâu.” Tôi khóe miệng hơi hơi run rẫy, “Đúng vậy! Cũng đã nhiều năm rồi.” Người đàn ông nọ bất chợt quay sang nhìn tôi, “Nhưng… Lần trước không phải em nói đây là ảnh chụp của lão mẹ khi còn trẻ à?” “Ồ? Em có nói như vậy thật sao?” Tôi cố gắng tỏ ra vẻ thản nhiên mà đem bức ảnh cất vào trong túi xách. Người đàn ông nọ ngay lập tức đoạt lấy nó từ trong tay tôi, “Người này không phải là thẩm thẩm của em à?” “Cái này…” Tôi lúc trước thật sự thảm hại đến như vậy sao? “Anh vốn còn tưởng rằng đây là bác chồng của em nữa đấy …” “…” “Giết người a…” ————————————- Là tôi đang hoa mắt sao? Nắm trong tay bức ảnh đã cũ của chính mình tôi trợn mắt há hốc mồm đứng trước một… “Đem tài liệu này đi đóng dấu, một tiếng sau tôi muốn thấy nó trên bàn tôi”“Vâng” nhân viên Lộ tiếp nhận tài liệu rồi trở về chỗ ngồi“Thế nào, mỹ nhân mặt lạnh kia có phải rất khó làm việc chung không?” Mấy đồng sự bên cạnh thấy hắn ra khỏi văn phòng liền kéo tới hỏi hanNhân viên Lộ nhớ lại gương mặt lãnh đạm không cảm xúc của Kim Sanh “Quả là rất lạnh lùng, thật đáng tiếc cho một gương mặt đẹp”Đầu năm nay nghe nói có sếp nữ mới nhậm chức, hắn cũng không để tâm lắm, dù sao chức vị của hắn ở công ty không cao, thay vì xun xoe nịnh nọt không bằng đứng một bên yên lặng giữ mình thì hơnMấy lần nhìn thấy sếp từ xa xa, là một cô gái thanh mảnh trắng trẻo, tóc thả ngang lưng, khi không nói chuyện thì vẻ mặt hết sức lạnh lùngMột tiếng sau, nhân viên Lộ cầm văn kiện đi đến văn phòng, trên đường chạm mặt một người đàn ông vừa xa lạ lại quen thuộc. Hắn lén lút đánh giá người đàn ông có vẻ mặt cương nghị, lạnh lùng kia, nghe nói đây là bạn trai của sếp hắn. Thật không hiểu hai núi băng khi ở cùng nhau thì như thế nào? Không biết có phả hơi lạnh rét chết đối phương không….Nhân viên Lộ mở cửa bước vào, sếp nữ ngồi trước bàn công tác ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, giây tiếp theo trong mắt sếp bừng sáng sắc x**n t*nh…. Làm hắn không tự chủ được đờ đẫn chìm vào ánh mắt đó…..Tôi chờ một chút vẫn chưa thấy nhân viên cấp dưới đem tài liệu qua, chỉ thấy anh ta cứ đứng sững trước cửa nhìn mình chằm chằm, tôi hơi cao giọng gọi một tiếng “nhân viên Lộ?”Nhân viên Lộ sực tỉnh, lấy lại tinh thần làm việc, chật vật đem tài liệu đặt lên bàn rồi vội vàng rời khỏi văn phòngGặp quỷ sao?Tôi dựa người vào ghế, xoa xoa chiếc cổ cứng ngắc sau một ngày làm việc. Công việc mới không lúc nào được nhàn hạ cả. Tầm mắt liếc qua Trần Hi đang đóng cửa văn phòng, lông mày hắn hơi nhíu lại vẻ mặt hình như có chút khó chịu?“Làm sao vậy?” Chuyện gì làm cho hắn không hài lòng?“Không có việc gì?” Trần Hi nhàn nhạt nói, quét mắt lên chồng văn kiện xếp trên bàn “Hôm nay công việc nhiều lắm à?”“Ừm, có mấy văn kiện tới đột xuất cần phải giải quyết cho xong. Hay để hôm khác đi với cậu nhé?”“Tớ chờ cậu” Hắn lời ít mà ý nhiều, nhấc chân ngồi xuống một góc văn phòng, kiên nhẫn chờ đợiTôi không nói gì, cúi xuống tiếp tục làm việc nhưng âm thầm gia tăng tốc độ để sớm hoàn thành công việc, văn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng bàn phím cùng tiếng lật giấy sàn sạt….Thành phố đã thắp lên những ngọn đèn rực rỡ chạy dọc theo những con đường ngoằn nghèo đến tận cuối chân trời. Tôi tắt máy tính, xoa xoa bả vai, cuối cùng cũng làm xongMột bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, tôi ngẩng đầu lên thấy hắn đứng yên lặng phía sau cẩn thận mát-xa bả vai cứng ngắc của tôiTôi theo bản năng hơi né ngườiTrần Hi lại ấn tay xuống giữ tôi lại, thấp giọng nói “Đừng nhúc nhích”Tôi ngồi im, cảm giác đôi tay dài mạnh mẽ từ từ đánh tan sự mỏi mệt nơi bả vaiKể từ lúc chúng tôi xóa bỏ hết hiểu lầm, đây là lần đầu tiên tiếp cận nhau gần như vậy. Rất khó định nghĩa quan hệ hiện tại của chúng tôi, đại khái là…. Bạn bè đã thừa nhưng người yêu chưa tớiCả hai chúng tôi đều rất thận trọng, từng chút từng chút một hé mở lòng mình, chưa dám liều lĩnh trực tiếp phá bỏ những luẩn quẩn trong lòng nhiều năm nay“Đã khá hơn chút nào chưa?”Lòng bàn tay Trần Hi dần nóng lên, luồng nhiệt xuyên qua lớp áo mỏng lan tỏa xuống da thịt, tôi cúi thấp mặt nói nhỏ “Tốt hơn nhiều rồi”Hắn không nói nữa, cần mẫn day day xoa xoa không ngừngKhông gian lại trở nên im ắng, tôi tìm chủ đề nói chuyện “Động tác của cậu có vẻ rất thuần thục, hình như trước kia thường xuyên mát-xa cho người khác?”“Ừm” Trần Hi chỉ ừm một tiếng gọn lỏn“Cậu học ở đâu vậy?”“Mẹ tớ”Tôi buồn bực nhìn hắn “Tiểu quỷ này không hợp tác gì hết, mãi mới tìm được đề tài nói chuyện mà đáp cụt lủn như vậy”Trần Hi như hiểu được bức xúc của tôi, chủ động mở miệng kéo dài đề tài “Ở nhà mẹ tớ thường mát-xa cho ba, thấy tớ ngồi xem nên tiện dạy tớ luôn”Nhắc tới cha mẹ hắn, tôi lại nhớ đến lời nói của Midiya ngày đó“Ba mẹ cậu có phải rất thích Midiya không?”Trần Hi mặt tỉnh rụi, thản nhiên đáp “Sẽ không, bọn họ thích cậu hơn”Tôi lấy làm kiêu hãnh “Nhưng hai bác không phải nhiều lần gọi cô ta đến nhà làm khách sao? Hai nhà còn thương lượng ký kết hợp đồng làm ăn nữa, làm sao có thể….”Tôi gặp mặt ba mẹ Trần cũng là chuyện từ mười năm trước rồi, bọn họ còn nhớ rõ tôi sao?“Ba tớ nói nếu ba Midiya chủ động muốn ký kết hợp đồng thì không lý gì lại đem tiền đi cho người khác, còn mẹ tớ thì rất hoan nghênh trong nhà có thêm một chân sai vặt”“…..”Hóa ra ba mẹ Trần lại giảo hoạt như vậy“Về cậu…” Trần Hi xoay ghế để tôi ngồi đối diện với hắn, một tay chống thành ghế, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó hiểu “Rất nhiều năm trước ba tớ đã bảo tớ đưa cậu về nhà dùng cơm, nhiều năm như vậy ba mẹ vẫn luôn đợi cậu”Tôi sững người, hai tay vô thức vịn chặt tay ghế“Không sao, tớ có thể chờ” Hắn nhìn sâu vào mắt tôi “Cậu đã đồng ý quan tâm đến tớ, tớ tin sẽ có một ngày như vậy”“Nếu đợi không được thì sao?”Hắn suy tư một lát “Vậy lại tiếp tục chờ, chờ cho đến khi không còn sức lực nữa sẽ tính tiếp”Lời nói của Trần Hi không hoa lệ, không văn vẻ, lời nói chân thành có chút ngốc nghếch nhưng lại phi thường ấm ápTôi hơi mỉm cười, ngửa đầu nhìn hắnKhoảnh khắc này giống như không gian và thời gian đều bị ngưng lại, hai chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau. Trần Hi chậm rãi đưa tay về phía tôi thăm dòTôi không tránh đi, cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng khẽ run chạm vào má tôi“Kim Sanh” Giọng nói hắn trầm ấm khẽ khàng, bàn tay mềm nhẹ v**t v* mặt tôi. Mặt tôi nóng lên, hai tay vô thức vịn chặt tay ghế, trong lòng giằng co không biết có nên đẩy hắn ra khôngTrần Hi không cho tôi thời gian suy nghĩ, từ từ cúi người đưa mặt về phía tôi…..Tôi lui người về phía sau, lúc này mới phát hiện hai tay hắn đã nắm chặt thành ghế hình thành một vòng vây nhốt tôi ở bên trong. Đôi mắt đen láy như phủ một lớp sương mù mông lung, tôi cảm giác được hơi thở nóng rực phả lên mặt mìnhAaa, đúng là sắc đẹp giết người màTôi âm thầm chửi rủa bản thân biết bị hắn dùng mỹ nam kế mà không cách nào chống lại được, nhưng môi hắn chỉ khẽ khàng đặt lên trán tôi rồi dừng lạiTôi buông lỏng cơ thể cứng ngắc, trong lòng thấy hơi buồn bực, đầu óc hỗn loạn không rõ rốt cuộc nên cảm thấy may mắn hay thất vọngTrần Hi giữ môi trên trán tôi một lát, hô hấp thoáng hỗn loạn. Mặt tôi đỏ bừng nghiêm mặt vừa định thối lui, tay hắn bất ngờ xiết lấy lưng tôi kéo về phía hắn. Tôi hoảng hốt mở to mắt nhìn hắn, trái tim thoát khỏi khống chế đập loạn nhịp trong lồng ngực. Hắn khép hờ hàng lông mi dài cong vút, đôi môi lướt xuống môi tôi…..“Tổ trưởng Nhâm, tôi có thể vào không?”Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, giọng một nhân viên vọng vàoTôi hoảng hốt đẩy mạnh tên tiểu quỷ gian xảo, chật vật lấy lại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cố gắng giữ giọng nói vững vàng “Vào đi”Tiểu quỷ đứng bên cạnh tôi, gương mặt lãnh tuấn vẫn chưa hết đỏ, cố nén hơi thở hỗn loạn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nhân viên LộRất hiếm khi thấy Trần Hi để lộ cảm xúc như vậy, xem ra lúc này hắn đã biến thành tổ ong vò vẽ vừa bị người chọc vào.Tôi xấu hổ duy trì tầm mắt trên người nhân viên Lộ, không dám nghiêng đầu nhìn hắn“Có việc gì sao?”Nhân viên lộ làm như không thấy không khí gượng gạo cùng ánh mắt ác liệt của Trần Hi, nói với tôi “Tối nay phòng chúng ta tổ chức liên hoan, mọi người đều hy vọng tổ trưởng Nhâm sẽ đến tham dự”Tối nay…….“Tổ trưởng Nhâm vào công ty lâu như vậy nhưng vẫn chưa quen hết mọi người, đây cũng là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm cả hai bên, không biết tổ trưởng có đồng ý không?”Tôi cân nhắc vài giây, liếc Trần Hi một cái rồi gật đầu đáp “Tôi sẽ đi, nhưng mà…có thể dẫn theo người không?”

“Đem tài liệu này đi đóng dấu, một tiếng sau tôi muốn thấy nó trên bàn tôi”

“Vâng” nhân viên Lộ tiếp nhận tài liệu rồi trở về chỗ ngồi

“Thế nào, mỹ nhân mặt lạnh kia có phải rất khó làm việc chung không?” Mấy
đồng sự bên cạnh thấy hắn ra khỏi văn phòng liền kéo tới hỏi han

Nhân viên Lộ nhớ lại gương mặt lãnh đạm không cảm xúc của Kim Sanh “Quả là rất lạnh lùng, thật đáng tiếc cho một gương mặt đẹp”

Đầu năm nay nghe nói có sếp nữ mới nhậm chức, hắn cũng không để tâm lắm, dù sao chức vị của hắn ở công ty không cao, thay vì xun xoe nịnh nọt không bằng đứng một bên yên lặng giữ mình thì hơn

Mấy lần nhìn thấy
sếp từ xa xa, là một cô gái thanh mảnh trắng trẻo, tóc thả ngang lưng,
khi không nói chuyện thì vẻ mặt hết sức lạnh lùng

Một
tiếng sau, nhân viên Lộ cầm văn kiện đi đến văn phòng, trên đường chạm
mặt một người đàn ông vừa xa lạ lại quen thuộc. Hắn lén lút đánh giá
người đàn ông có vẻ mặt cương nghị, lạnh lùng kia, nghe nói đây là bạn
trai của sếp hắn. Thật không hiểu hai núi băng khi ở cùng nhau thì như
thế nào? Không biết có phả hơi lạnh rét chết đối phương không….

Nhân viên Lộ mở cửa bước vào, sếp nữ ngồi trước bàn công tác ngẩng đầu lên
liếc hắn một cái, giây tiếp theo trong mắt sếp bừng sáng sắc x**n t*nh…. Làm hắn không tự chủ được đờ đẫn chìm vào ánh mắt đó

…..

Tôi chờ một chút vẫn chưa thấy nhân viên cấp dưới đem tài liệu qua, chỉ
thấy anh ta cứ đứng sững trước cửa nhìn mình chằm chằm, tôi hơi cao
giọng gọi một tiếng “nhân viên Lộ?”

Nhân viên Lộ sực tỉnh, lấy lại tinh thần làm việc, chật vật đem tài liệu đặt lên bàn rồi vội vàng rời khỏi văn phòng

Gặp quỷ sao?

Tôi dựa người vào ghế, xoa xoa chiếc cổ cứng ngắc sau một ngày làm việc.
Công việc mới không lúc nào được nhàn hạ cả. Tầm mắt liếc qua Trần Hi
đang đóng cửa văn phòng, lông mày hắn hơi nhíu lại vẻ mặt hình như có
chút khó chịu?

“Làm sao vậy?” Chuyện gì làm cho hắn không hài lòng?

“Không có việc gì?” Trần Hi nhàn nhạt nói, quét mắt lên chồng văn kiện xếp trên bàn “Hôm nay công việc nhiều lắm à?”

“Ừm, có mấy văn kiện tới đột xuất cần phải giải quyết cho xong. Hay để hôm khác đi với cậu nhé?”

“Tớ chờ cậu” Hắn lời ít mà ý nhiều, nhấc chân ngồi xuống một góc văn phòng, kiên nhẫn chờ đợi

Tôi không nói gì, cúi xuống tiếp tục làm việc nhưng âm thầm gia tăng tốc độ để sớm hoàn thành công việc, văn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng bàn
phím cùng tiếng lật giấy sàn sạt….

Thành phố đã thắp lên những
ngọn đèn rực rỡ chạy dọc theo những con đường ngoằn nghèo đến tận cuối
chân trời. Tôi tắt máy tính, xoa xoa bả vai, cuối cùng cũng làm xong

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, tôi ngẩng đầu lên thấy hắn đứng yên
lặng phía sau cẩn thận mát-xa bả vai cứng ngắc của tôi

Tôi theo bản năng hơi né người

Trần Hi lại ấn tay xuống giữ tôi lại, thấp giọng nói “Đừng nhúc nhích”

Tôi ngồi im, cảm giác đôi tay dài mạnh mẽ từ từ đánh tan sự mỏi mệt nơi bả vai

Kể từ lúc chúng tôi xóa bỏ hết hiểu lầm, đây là lần đầu tiên tiếp cận nhau gần như vậy. Rất khó định nghĩa quan hệ hiện tại của chúng tôi, đại
khái là…. Bạn bè đã thừa nhưng người yêu chưa tới

Cả hai chúng
tôi đều rất thận trọng, từng chút từng chút một hé mở lòng mình, chưa
dám liều lĩnh trực tiếp phá bỏ những luẩn quẩn trong lòng nhiều năm nay

“Đã khá hơn chút nào chưa?”

Lòng bàn tay Trần Hi dần nóng lên, luồng nhiệt xuyên qua lớp áo mỏng lan tỏa xuống da thịt, tôi cúi thấp mặt nói nhỏ “Tốt hơn nhiều rồi”

Hắn không nói nữa, cần mẫn day day xoa xoa không ngừng

Không gian lại trở nên im ắng, tôi tìm chủ đề nói chuyện “Động tác của cậu có vẻ rất thuần thục, hình như trước kia thường xuyên mát-xa cho người
khác?”

“Ừm” Trần Hi chỉ ừm một tiếng gọn lỏn

“Cậu học ở đâu vậy?”

“Mẹ tớ”

Tôi buồn bực nhìn hắn “Tiểu quỷ này không hợp tác gì hết, mãi mới tìm được đề tài nói chuyện mà đáp cụt lủn như vậy”

Trần Hi như hiểu được bức xúc của tôi, chủ động mở miệng kéo dài đề tài “Ở
nhà mẹ tớ thường mát-xa cho ba, thấy tớ ngồi xem nên tiện dạy tớ luôn”

Nhắc tới cha mẹ hắn, tôi lại nhớ đến lời nói của Midiya ngày đó

“Ba mẹ cậu có phải rất thích Midiya không?”

Trần Hi mặt tỉnh rụi, thản nhiên đáp “Sẽ không, bọn họ thích cậu hơn”

Tôi lấy làm kiêu hãnh “Nhưng hai bác không phải nhiều lần gọi cô ta đến nhà làm khách sao? Hai nhà còn thương lượng ký kết hợp đồng làm ăn nữa, làm sao có thể….”

Tôi gặp mặt ba mẹ Trần cũng là chuyện từ mười năm trước rồi, bọn họ còn nhớ rõ tôi sao?

“Ba tớ nói nếu ba Midiya chủ động muốn ký kết hợp đồng thì không lý gì lại
đem tiền đi cho người khác, còn mẹ tớ thì rất hoan nghênh trong nhà có
thêm một chân sai vặt”

“…..”

Hóa ra ba mẹ Trần lại giảo hoạt như vậy

“Về cậu…” Trần Hi xoay ghế để tôi ngồi đối diện với hắn, một tay chống
thành ghế, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó hiểu “Rất nhiều năm
trước ba tớ đã bảo tớ đưa cậu về nhà dùng cơm, nhiều năm như vậy ba mẹ
vẫn luôn đợi cậu”

Tôi sững người, hai tay vô thức vịn chặt tay ghế

“Không sao, tớ có thể chờ” Hắn nhìn sâu vào mắt tôi “Cậu đã đồng ý quan tâm đến tớ, tớ tin sẽ có một ngày như vậy”

“Nếu đợi không được thì sao?”

Hắn suy tư một lát “Vậy lại tiếp tục chờ, chờ cho đến khi không còn sức lực nữa sẽ tính tiếp”

Lời nói của Trần Hi không hoa lệ, không văn vẻ, lời nói chân thành có chút ngốc nghếch nhưng lại phi thường ấm áp

Tôi hơi mỉm cười, ngửa đầu nhìn hắn

Khoảnh khắc này giống như không gian và thời gian đều bị ngưng lại, hai chúng
tôi cứ như vậy nhìn nhau. Trần Hi chậm rãi đưa tay về phía tôi thăm dò

Tôi không tránh đi, cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng khẽ run chạm vào má tôi

“Kim Sanh” Giọng nói hắn trầm ấm khẽ khàng, bàn tay mềm nhẹ v**t v* mặt tôi. Mặt tôi nóng lên, hai tay vô thức vịn chặt tay ghế, trong lòng giằng co không biết có nên đẩy hắn ra không

Trần Hi không cho tôi thời gian suy nghĩ, từ từ cúi người đưa mặt về phía tôi…..

Tôi lui người về phía sau, lúc này mới phát hiện hai tay hắn đã nắm chặt
thành ghế hình thành một vòng vây nhốt tôi ở bên trong. Đôi mắt đen láy
như phủ một lớp sương mù mông lung, tôi cảm giác được hơi thở nóng rực
phả lên mặt mình

Aaa, đúng là sắc đẹp giết người mà

Tôi âm thầm chửi rủa bản thân biết bị hắn dùng mỹ nam kế mà không cách nào
chống lại được, nhưng môi hắn chỉ khẽ khàng đặt lên trán tôi rồi dừng
lại

Tôi buông lỏng cơ thể cứng ngắc, trong lòng thấy hơi buồn
bực, đầu óc hỗn loạn không rõ rốt cuộc nên cảm thấy may mắn hay thất
vọng

Trần Hi giữ môi trên trán tôi một lát, hô hấp thoáng hỗn
loạn. Mặt tôi đỏ bừng nghiêm mặt vừa định thối lui, tay hắn bất ngờ xiết lấy lưng tôi kéo về phía hắn. Tôi hoảng hốt mở to mắt nhìn hắn, trái
tim thoát khỏi khống chế đập loạn nhịp trong lồng ngực. Hắn khép hờ hàng lông mi dài cong vút, đôi môi lướt xuống môi tôi…..

“Tổ trưởng Nhâm, tôi có thể vào không?”

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, giọng một nhân viên vọng vào

Tôi hoảng hốt đẩy mạnh tên tiểu quỷ gian xảo, chật vật lấy lại vẻ mặt lạnh
lùng nghiêm nghị, cố gắng giữ giọng nói vững vàng “Vào đi”

Tiểu
quỷ đứng bên cạnh tôi, gương mặt lãnh tuấn vẫn chưa hết đỏ, cố nén hơi
thở hỗn loạn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nhân viên Lộ

Rất hiếm khi thấy Trần Hi để lộ cảm xúc như vậy, xem ra lúc này hắn đã biến thành tổ ong vò vẽ vừa bị người chọc vào.

Tôi xấu hổ duy trì tầm mắt trên người nhân viên Lộ, không dám nghiêng đầu nhìn hắn

“Có việc gì sao?”

Nhân viên lộ làm như không thấy không khí gượng gạo cùng ánh mắt ác liệt của Trần Hi, nói với tôi “Tối nay phòng chúng ta tổ chức liên hoan, mọi
người đều hy vọng tổ trưởng Nhâm sẽ đến tham dự”

Tối nay…….

“Tổ trưởng Nhâm vào công ty lâu như vậy nhưng vẫn chưa quen hết mọi người,
đây cũng là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm cả hai bên, không biết tổ
trưởng có đồng ý không?”

Tôi cân nhắc vài giây, liếc Trần Hi một cái rồi gật đầu đáp “Tôi sẽ đi, nhưng mà…có thể dẫn theo người không?”

Thay Đổi Vận MệnhTác giả: Ái Hành Thụ Đích NgưTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhiều năm sau, khi tôi cầm trong tay bức hình chụp đã khá cũ kỹ của một bé gái mười ba tuổi, bộ dạng trông rất thảm hại đang đứng ngây ngốc mà mỉm cười… “A! Người này là…” Ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc. Tôi mặt vẫn không đổi sắc trả lời, “Đây chính là chị em.” “Thoạt nhìn bức hình có vẻ đã được chụp từ rất lâu.” Tôi khóe miệng hơi hơi run rẫy, “Đúng vậy! Cũng đã nhiều năm rồi.” Người đàn ông nọ bất chợt quay sang nhìn tôi, “Nhưng… Lần trước không phải em nói đây là ảnh chụp của lão mẹ khi còn trẻ à?” “Ồ? Em có nói như vậy thật sao?” Tôi cố gắng tỏ ra vẻ thản nhiên mà đem bức ảnh cất vào trong túi xách. Người đàn ông nọ ngay lập tức đoạt lấy nó từ trong tay tôi, “Người này không phải là thẩm thẩm của em à?” “Cái này…” Tôi lúc trước thật sự thảm hại đến như vậy sao? “Anh vốn còn tưởng rằng đây là bác chồng của em nữa đấy …” “…” “Giết người a…” ————————————- Là tôi đang hoa mắt sao? Nắm trong tay bức ảnh đã cũ của chính mình tôi trợn mắt há hốc mồm đứng trước một… “Đem tài liệu này đi đóng dấu, một tiếng sau tôi muốn thấy nó trên bàn tôi”“Vâng” nhân viên Lộ tiếp nhận tài liệu rồi trở về chỗ ngồi“Thế nào, mỹ nhân mặt lạnh kia có phải rất khó làm việc chung không?” Mấy đồng sự bên cạnh thấy hắn ra khỏi văn phòng liền kéo tới hỏi hanNhân viên Lộ nhớ lại gương mặt lãnh đạm không cảm xúc của Kim Sanh “Quả là rất lạnh lùng, thật đáng tiếc cho một gương mặt đẹp”Đầu năm nay nghe nói có sếp nữ mới nhậm chức, hắn cũng không để tâm lắm, dù sao chức vị của hắn ở công ty không cao, thay vì xun xoe nịnh nọt không bằng đứng một bên yên lặng giữ mình thì hơnMấy lần nhìn thấy sếp từ xa xa, là một cô gái thanh mảnh trắng trẻo, tóc thả ngang lưng, khi không nói chuyện thì vẻ mặt hết sức lạnh lùngMột tiếng sau, nhân viên Lộ cầm văn kiện đi đến văn phòng, trên đường chạm mặt một người đàn ông vừa xa lạ lại quen thuộc. Hắn lén lút đánh giá người đàn ông có vẻ mặt cương nghị, lạnh lùng kia, nghe nói đây là bạn trai của sếp hắn. Thật không hiểu hai núi băng khi ở cùng nhau thì như thế nào? Không biết có phả hơi lạnh rét chết đối phương không….Nhân viên Lộ mở cửa bước vào, sếp nữ ngồi trước bàn công tác ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, giây tiếp theo trong mắt sếp bừng sáng sắc x**n t*nh…. Làm hắn không tự chủ được đờ đẫn chìm vào ánh mắt đó…..Tôi chờ một chút vẫn chưa thấy nhân viên cấp dưới đem tài liệu qua, chỉ thấy anh ta cứ đứng sững trước cửa nhìn mình chằm chằm, tôi hơi cao giọng gọi một tiếng “nhân viên Lộ?”Nhân viên Lộ sực tỉnh, lấy lại tinh thần làm việc, chật vật đem tài liệu đặt lên bàn rồi vội vàng rời khỏi văn phòngGặp quỷ sao?Tôi dựa người vào ghế, xoa xoa chiếc cổ cứng ngắc sau một ngày làm việc. Công việc mới không lúc nào được nhàn hạ cả. Tầm mắt liếc qua Trần Hi đang đóng cửa văn phòng, lông mày hắn hơi nhíu lại vẻ mặt hình như có chút khó chịu?“Làm sao vậy?” Chuyện gì làm cho hắn không hài lòng?“Không có việc gì?” Trần Hi nhàn nhạt nói, quét mắt lên chồng văn kiện xếp trên bàn “Hôm nay công việc nhiều lắm à?”“Ừm, có mấy văn kiện tới đột xuất cần phải giải quyết cho xong. Hay để hôm khác đi với cậu nhé?”“Tớ chờ cậu” Hắn lời ít mà ý nhiều, nhấc chân ngồi xuống một góc văn phòng, kiên nhẫn chờ đợiTôi không nói gì, cúi xuống tiếp tục làm việc nhưng âm thầm gia tăng tốc độ để sớm hoàn thành công việc, văn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng bàn phím cùng tiếng lật giấy sàn sạt….Thành phố đã thắp lên những ngọn đèn rực rỡ chạy dọc theo những con đường ngoằn nghèo đến tận cuối chân trời. Tôi tắt máy tính, xoa xoa bả vai, cuối cùng cũng làm xongMột bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, tôi ngẩng đầu lên thấy hắn đứng yên lặng phía sau cẩn thận mát-xa bả vai cứng ngắc của tôiTôi theo bản năng hơi né ngườiTrần Hi lại ấn tay xuống giữ tôi lại, thấp giọng nói “Đừng nhúc nhích”Tôi ngồi im, cảm giác đôi tay dài mạnh mẽ từ từ đánh tan sự mỏi mệt nơi bả vaiKể từ lúc chúng tôi xóa bỏ hết hiểu lầm, đây là lần đầu tiên tiếp cận nhau gần như vậy. Rất khó định nghĩa quan hệ hiện tại của chúng tôi, đại khái là…. Bạn bè đã thừa nhưng người yêu chưa tớiCả hai chúng tôi đều rất thận trọng, từng chút từng chút một hé mở lòng mình, chưa dám liều lĩnh trực tiếp phá bỏ những luẩn quẩn trong lòng nhiều năm nay“Đã khá hơn chút nào chưa?”Lòng bàn tay Trần Hi dần nóng lên, luồng nhiệt xuyên qua lớp áo mỏng lan tỏa xuống da thịt, tôi cúi thấp mặt nói nhỏ “Tốt hơn nhiều rồi”Hắn không nói nữa, cần mẫn day day xoa xoa không ngừngKhông gian lại trở nên im ắng, tôi tìm chủ đề nói chuyện “Động tác của cậu có vẻ rất thuần thục, hình như trước kia thường xuyên mát-xa cho người khác?”“Ừm” Trần Hi chỉ ừm một tiếng gọn lỏn“Cậu học ở đâu vậy?”“Mẹ tớ”Tôi buồn bực nhìn hắn “Tiểu quỷ này không hợp tác gì hết, mãi mới tìm được đề tài nói chuyện mà đáp cụt lủn như vậy”Trần Hi như hiểu được bức xúc của tôi, chủ động mở miệng kéo dài đề tài “Ở nhà mẹ tớ thường mát-xa cho ba, thấy tớ ngồi xem nên tiện dạy tớ luôn”Nhắc tới cha mẹ hắn, tôi lại nhớ đến lời nói của Midiya ngày đó“Ba mẹ cậu có phải rất thích Midiya không?”Trần Hi mặt tỉnh rụi, thản nhiên đáp “Sẽ không, bọn họ thích cậu hơn”Tôi lấy làm kiêu hãnh “Nhưng hai bác không phải nhiều lần gọi cô ta đến nhà làm khách sao? Hai nhà còn thương lượng ký kết hợp đồng làm ăn nữa, làm sao có thể….”Tôi gặp mặt ba mẹ Trần cũng là chuyện từ mười năm trước rồi, bọn họ còn nhớ rõ tôi sao?“Ba tớ nói nếu ba Midiya chủ động muốn ký kết hợp đồng thì không lý gì lại đem tiền đi cho người khác, còn mẹ tớ thì rất hoan nghênh trong nhà có thêm một chân sai vặt”“…..”Hóa ra ba mẹ Trần lại giảo hoạt như vậy“Về cậu…” Trần Hi xoay ghế để tôi ngồi đối diện với hắn, một tay chống thành ghế, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó hiểu “Rất nhiều năm trước ba tớ đã bảo tớ đưa cậu về nhà dùng cơm, nhiều năm như vậy ba mẹ vẫn luôn đợi cậu”Tôi sững người, hai tay vô thức vịn chặt tay ghế“Không sao, tớ có thể chờ” Hắn nhìn sâu vào mắt tôi “Cậu đã đồng ý quan tâm đến tớ, tớ tin sẽ có một ngày như vậy”“Nếu đợi không được thì sao?”Hắn suy tư một lát “Vậy lại tiếp tục chờ, chờ cho đến khi không còn sức lực nữa sẽ tính tiếp”Lời nói của Trần Hi không hoa lệ, không văn vẻ, lời nói chân thành có chút ngốc nghếch nhưng lại phi thường ấm ápTôi hơi mỉm cười, ngửa đầu nhìn hắnKhoảnh khắc này giống như không gian và thời gian đều bị ngưng lại, hai chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau. Trần Hi chậm rãi đưa tay về phía tôi thăm dòTôi không tránh đi, cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng khẽ run chạm vào má tôi“Kim Sanh” Giọng nói hắn trầm ấm khẽ khàng, bàn tay mềm nhẹ v**t v* mặt tôi. Mặt tôi nóng lên, hai tay vô thức vịn chặt tay ghế, trong lòng giằng co không biết có nên đẩy hắn ra khôngTrần Hi không cho tôi thời gian suy nghĩ, từ từ cúi người đưa mặt về phía tôi…..Tôi lui người về phía sau, lúc này mới phát hiện hai tay hắn đã nắm chặt thành ghế hình thành một vòng vây nhốt tôi ở bên trong. Đôi mắt đen láy như phủ một lớp sương mù mông lung, tôi cảm giác được hơi thở nóng rực phả lên mặt mìnhAaa, đúng là sắc đẹp giết người màTôi âm thầm chửi rủa bản thân biết bị hắn dùng mỹ nam kế mà không cách nào chống lại được, nhưng môi hắn chỉ khẽ khàng đặt lên trán tôi rồi dừng lạiTôi buông lỏng cơ thể cứng ngắc, trong lòng thấy hơi buồn bực, đầu óc hỗn loạn không rõ rốt cuộc nên cảm thấy may mắn hay thất vọngTrần Hi giữ môi trên trán tôi một lát, hô hấp thoáng hỗn loạn. Mặt tôi đỏ bừng nghiêm mặt vừa định thối lui, tay hắn bất ngờ xiết lấy lưng tôi kéo về phía hắn. Tôi hoảng hốt mở to mắt nhìn hắn, trái tim thoát khỏi khống chế đập loạn nhịp trong lồng ngực. Hắn khép hờ hàng lông mi dài cong vút, đôi môi lướt xuống môi tôi…..“Tổ trưởng Nhâm, tôi có thể vào không?”Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, giọng một nhân viên vọng vàoTôi hoảng hốt đẩy mạnh tên tiểu quỷ gian xảo, chật vật lấy lại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cố gắng giữ giọng nói vững vàng “Vào đi”Tiểu quỷ đứng bên cạnh tôi, gương mặt lãnh tuấn vẫn chưa hết đỏ, cố nén hơi thở hỗn loạn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nhân viên LộRất hiếm khi thấy Trần Hi để lộ cảm xúc như vậy, xem ra lúc này hắn đã biến thành tổ ong vò vẽ vừa bị người chọc vào.Tôi xấu hổ duy trì tầm mắt trên người nhân viên Lộ, không dám nghiêng đầu nhìn hắn“Có việc gì sao?”Nhân viên lộ làm như không thấy không khí gượng gạo cùng ánh mắt ác liệt của Trần Hi, nói với tôi “Tối nay phòng chúng ta tổ chức liên hoan, mọi người đều hy vọng tổ trưởng Nhâm sẽ đến tham dự”Tối nay…….“Tổ trưởng Nhâm vào công ty lâu như vậy nhưng vẫn chưa quen hết mọi người, đây cũng là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm cả hai bên, không biết tổ trưởng có đồng ý không?”Tôi cân nhắc vài giây, liếc Trần Hi một cái rồi gật đầu đáp “Tôi sẽ đi, nhưng mà…có thể dẫn theo người không?”

Chương 57: Chưa toại lòng