Mở đầu Cơn gió vô tình Mở ra trang sách Chạm vào con tim nhức nhối Bao muộn phiền theo làn gió khẽ trôi Xuân qua, hạ đến, thu vãn, đông về Thời gian tưởng chậm chạp Vậy mà thoáng chốc đã qua nghìn năm Trăng soi đáy nưới hiền hòa Anh tắm mình trong hương thơm Của cây nguyệt quế Nếu như: Nàng tiên nữ Daphane trong huyền thoại Cùng thần mặt trời Apollo Thương tiếc thay cho cuộc sống trần gian Giữa trời đất tăm tối Không có duyên gặp gỡ Thì: Cho dù không ai tán thưởng Hương thơm của em Cho dù thời gian như bóng câu qua cửa Thậm chí đến khi hương phai ngọc nát Em vẫn giữ cho anh Một phiến lá thơm Ngày nào cũng nơm nớp sợ hãi, Hoa Lạc Lê tự hỏi, bao giờ chuỗi ngày đen tối này mới chấm dứt? Thật là khóc không nổi… Học viện Âm nhạc Quí tộc hiện ra trước mắt, tưởng như một tòa lâu đài tràn đầy màu sắc huyền diệu. Thực ra học viện bắt nguồn từ mấy tòa lâu đài theo lối Gothic được sửa chữa tạo thành. Khu trường rộng đến vài trăm mẫu nếu dạo một vòng cũng mất vài tiếng đồng hồ. Ánh mặt trời rực…
Chương 19: Rời xa hoàng tử (2)
Anh Chàng Xấu TínhTác giả: Blue An Kì NhiTruyện Ngôn TìnhMở đầu Cơn gió vô tình Mở ra trang sách Chạm vào con tim nhức nhối Bao muộn phiền theo làn gió khẽ trôi Xuân qua, hạ đến, thu vãn, đông về Thời gian tưởng chậm chạp Vậy mà thoáng chốc đã qua nghìn năm Trăng soi đáy nưới hiền hòa Anh tắm mình trong hương thơm Của cây nguyệt quế Nếu như: Nàng tiên nữ Daphane trong huyền thoại Cùng thần mặt trời Apollo Thương tiếc thay cho cuộc sống trần gian Giữa trời đất tăm tối Không có duyên gặp gỡ Thì: Cho dù không ai tán thưởng Hương thơm của em Cho dù thời gian như bóng câu qua cửa Thậm chí đến khi hương phai ngọc nát Em vẫn giữ cho anh Một phiến lá thơm Ngày nào cũng nơm nớp sợ hãi, Hoa Lạc Lê tự hỏi, bao giờ chuỗi ngày đen tối này mới chấm dứt? Thật là khóc không nổi… Học viện Âm nhạc Quí tộc hiện ra trước mắt, tưởng như một tòa lâu đài tràn đầy màu sắc huyền diệu. Thực ra học viện bắt nguồn từ mấy tòa lâu đài theo lối Gothic được sửa chữa tạo thành. Khu trường rộng đến vài trăm mẫu nếu dạo một vòng cũng mất vài tiếng đồng hồ. Ánh mặt trời rực… Cô tuyệt vọng gọi cho anh, máy không mở, máy không mở, mãi mãi là máy không mở - cô hoàn toàn mất tin tức của anh.Hoa Lạc Lê vẫn hàng ngày luyện tập vĩ cầm, dường như ngoài việc chìm đắm trong âm nhạc, cô không có cách nào khác có thể lấy lại bình tĩnh. Cô cảm thấy mình không chịu đựng được sự tra tấn của những tin đồn về quan hệ của Hàn Tử Hiên và Kim Xảo Tuệ. Không phải cô không dũng cảm, chỉ là loại dũng cảm này là một mình đương đầu. Không có Hàn Tử Hiên ở đây, tất cả chỉ là phỏng đoán, không có gì xác thực.Khi cô luyện kéo vĩ cầm, Hàn Tử Ngang vẫn ở bên cạnh, lặng lẽ theo sát. Hai người không ai nói gì nhưng trái tim đều đau đớn.Đúng lúc này, bố Hoa Nhược Phàm giới thiệu cho Hoa Lạc Lê một nam sinh khác.Vào buổi trưa, trên tầng thượng.Hoa Lạc Lê giữ nguyên tư thế miệt mài luyện đàn. Gió thổi qua mang theo những bông hoa tuyết. Màn sương giăng trắng mờ. Bóng cô đổ trên nền, vóc dáng nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô hạn.Cô đang luyện bản Vĩ cầm Concerto của Beethoven, trong đầu chỉ có những câu nói yêu thương của Hàn Tử Hiên. Nước mắt không biết tại sao lăn dài trên khuôn mặt Hoa Lạc Lê.Nước mắt pha lê rơi xuống cây vĩ cầm, đậu trên dây đàn, sáng đến lạnh người.Giai điệu âm nhạc rõ ràng là vui vẻ nhưng lần này nó còn cho thấy một vết thương trong tim.Cô chỉ biết nhắm mắt tiếp tục kéo đàn, cho dù có đau lòng cũng phải tiếp tục luyện tập. Cô phải trở thành học trò xuất sắc nhất của Hàn Tử Hiên để anh không mất mặt.Cô thích anh như vậy.Nước mắt rơi.Nhưng tại sao lại như vậy?Giọt giọt nước mắt, giống như trân châu.Rút cuộc là vì sao?Vì sao?Cuối cùng nước mắt rơi xuống như mưa - anh Tử Hiên, tại sao không giải thích một lời.Giai điệu buồn thấm đẫm không gian đất trời.Hoa Lạc Lê kéo vĩ cầm, trong lòng kích động khác thường - Hàn Tử Hiên, rốt cuộc anh đang ở đâu, khi nào mới trở về, vì sao không liên lạc với em?
Cô
tuyệt vọng gọi cho anh, máy không mở, máy không mở, mãi mãi là máy không mở -
cô hoàn toàn mất tin tức của anh.
Hoa Lạc Lê vẫn hàng ngày luyện tập vĩ cầm, dường như ngoài việc chìm đắm trong
âm nhạc, cô không có cách nào khác có thể lấy lại bình tĩnh. Cô cảm thấy mình
không chịu đựng được sự tra tấn của những tin đồn về quan hệ của Hàn Tử Hiên và
Kim Xảo Tuệ. Không phải cô không dũng cảm, chỉ là loại dũng cảm này là một mình
đương đầu. Không có Hàn Tử Hiên ở đây, tất cả chỉ là phỏng đoán, không có gì
xác thực.
Khi cô luyện kéo vĩ cầm, Hàn Tử Ngang vẫn ở bên cạnh, lặng lẽ theo sát. Hai
người không ai nói gì nhưng trái tim đều đau đớn.
Đúng lúc này, bố Hoa Nhược Phàm giới thiệu cho Hoa Lạc Lê một nam sinh khác.
Vào buổi trưa, trên tầng thượng.
Hoa Lạc Lê giữ nguyên tư thế miệt mài luyện đàn. Gió thổi qua mang theo những
bông hoa tuyết. Màn sương giăng trắng mờ. Bóng cô đổ trên nền, vóc dáng nhỏ bé
nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô hạn.
Cô đang luyện bản Vĩ cầm Concerto của Beethoven, trong đầu chỉ có những câu nói yêu
thương của Hàn Tử Hiên. Nước mắt không biết tại sao lăn dài trên khuôn mặt Hoa
Lạc Lê.
Nước mắt pha lê rơi xuống cây vĩ cầm, đậu trên dây đàn, sáng đến lạnh người.
Giai điệu âm nhạc rõ ràng là vui vẻ nhưng lần này nó còn cho thấy một vết
thương trong tim.
Cô chỉ biết nhắm mắt tiếp tục kéo đàn, cho dù có đau lòng cũng phải tiếp tục
luyện tập. Cô phải trở thành học trò xuất sắc nhất của Hàn Tử Hiên để anh không
mất mặt.
Cô thích anh như vậy.
Nước mắt rơi.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Giọt giọt nước mắt, giống như trân châu.
Rút cuộc là vì sao?
Vì sao?
Cuối cùng nước mắt rơi xuống như mưa - anh Tử Hiên, tại sao không giải thích
một lời.
Giai điệu buồn thấm đẫm không gian đất trời.
Hoa Lạc Lê kéo vĩ cầm, trong lòng kích động khác thường - Hàn Tử Hiên, rốt cuộc
anh đang ở đâu, khi nào mới trở về, vì sao không liên lạc với em?
Anh Chàng Xấu TínhTác giả: Blue An Kì NhiTruyện Ngôn TìnhMở đầu Cơn gió vô tình Mở ra trang sách Chạm vào con tim nhức nhối Bao muộn phiền theo làn gió khẽ trôi Xuân qua, hạ đến, thu vãn, đông về Thời gian tưởng chậm chạp Vậy mà thoáng chốc đã qua nghìn năm Trăng soi đáy nưới hiền hòa Anh tắm mình trong hương thơm Của cây nguyệt quế Nếu như: Nàng tiên nữ Daphane trong huyền thoại Cùng thần mặt trời Apollo Thương tiếc thay cho cuộc sống trần gian Giữa trời đất tăm tối Không có duyên gặp gỡ Thì: Cho dù không ai tán thưởng Hương thơm của em Cho dù thời gian như bóng câu qua cửa Thậm chí đến khi hương phai ngọc nát Em vẫn giữ cho anh Một phiến lá thơm Ngày nào cũng nơm nớp sợ hãi, Hoa Lạc Lê tự hỏi, bao giờ chuỗi ngày đen tối này mới chấm dứt? Thật là khóc không nổi… Học viện Âm nhạc Quí tộc hiện ra trước mắt, tưởng như một tòa lâu đài tràn đầy màu sắc huyền diệu. Thực ra học viện bắt nguồn từ mấy tòa lâu đài theo lối Gothic được sửa chữa tạo thành. Khu trường rộng đến vài trăm mẫu nếu dạo một vòng cũng mất vài tiếng đồng hồ. Ánh mặt trời rực… Cô tuyệt vọng gọi cho anh, máy không mở, máy không mở, mãi mãi là máy không mở - cô hoàn toàn mất tin tức của anh.Hoa Lạc Lê vẫn hàng ngày luyện tập vĩ cầm, dường như ngoài việc chìm đắm trong âm nhạc, cô không có cách nào khác có thể lấy lại bình tĩnh. Cô cảm thấy mình không chịu đựng được sự tra tấn của những tin đồn về quan hệ của Hàn Tử Hiên và Kim Xảo Tuệ. Không phải cô không dũng cảm, chỉ là loại dũng cảm này là một mình đương đầu. Không có Hàn Tử Hiên ở đây, tất cả chỉ là phỏng đoán, không có gì xác thực.Khi cô luyện kéo vĩ cầm, Hàn Tử Ngang vẫn ở bên cạnh, lặng lẽ theo sát. Hai người không ai nói gì nhưng trái tim đều đau đớn.Đúng lúc này, bố Hoa Nhược Phàm giới thiệu cho Hoa Lạc Lê một nam sinh khác.Vào buổi trưa, trên tầng thượng.Hoa Lạc Lê giữ nguyên tư thế miệt mài luyện đàn. Gió thổi qua mang theo những bông hoa tuyết. Màn sương giăng trắng mờ. Bóng cô đổ trên nền, vóc dáng nhỏ bé nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh vô hạn.Cô đang luyện bản Vĩ cầm Concerto của Beethoven, trong đầu chỉ có những câu nói yêu thương của Hàn Tử Hiên. Nước mắt không biết tại sao lăn dài trên khuôn mặt Hoa Lạc Lê.Nước mắt pha lê rơi xuống cây vĩ cầm, đậu trên dây đàn, sáng đến lạnh người.Giai điệu âm nhạc rõ ràng là vui vẻ nhưng lần này nó còn cho thấy một vết thương trong tim.Cô chỉ biết nhắm mắt tiếp tục kéo đàn, cho dù có đau lòng cũng phải tiếp tục luyện tập. Cô phải trở thành học trò xuất sắc nhất của Hàn Tử Hiên để anh không mất mặt.Cô thích anh như vậy.Nước mắt rơi.Nhưng tại sao lại như vậy?Giọt giọt nước mắt, giống như trân châu.Rút cuộc là vì sao?Vì sao?Cuối cùng nước mắt rơi xuống như mưa - anh Tử Hiên, tại sao không giải thích một lời.Giai điệu buồn thấm đẫm không gian đất trời.Hoa Lạc Lê kéo vĩ cầm, trong lòng kích động khác thường - Hàn Tử Hiên, rốt cuộc anh đang ở đâu, khi nào mới trở về, vì sao không liên lạc với em?