Một đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô. Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ. Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày. Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc. Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì… Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh. Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân. Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý…
Chương 45: Ngoại truyện 3
Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu ConTác giả: Ngưng VănTruyện Ngôn TìnhMột đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô. Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ. Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày. Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc. Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì… Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh. Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân. Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý… Đối với chuyện tương lai của bọn trẻ, thật là càng nghĩ càng rối. Có nằm mơ Lạc Ân và Niệm Kiều cũng không nghĩ, mình sẽ thành sui gia trong tình huống trớ trêu này.Trình Vân luôn nhìn sự việc thoáng, hôm nay cũng trầm ngâm ngồi một góc. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thiên Hằng.Người bị sốc lớn nhất chính là anh.Thiên Hằng không nói một lời từ khi biết chuyện.Hai đứa em, lại gây ra chuyện tày đình.-Chị Kiều à….Tôi…Lạc Ân định nói nhưng lời nói đã bị ngắt quãng bởi Niệm Khiết bất ngờ nhào tới chỗ Thiên Hằng, quỳ trước mặt anh:-Anh hai…Anh hai tha thứ cho em. Em biết lỗi rồi. Em biết rồi…Anh hai đừng giận, đừng làm như không biết tới em như vậy. Em xin anh hai mà…Anh hai…Hình phạt lớn nhất của ba đứa em không phải là đòn roi hay giận dữ của anh hai mà là khi Thiên Hằng không nói gì với họ. Thái độ lặng lẽ, phớt lờ dù hằng ngày vẫn gặp khiến Niệm An, Niệm Kiều và Vĩnh Lạc đau nhói. Đã có không ít lần cả ba bật khóc dù anh hai không đánh, không la.Vĩnh Lạc cũng quỳ xuống, nghèn nghẹn:-Là em có lỗi, anh hai..Anh hai đừng giận em!-Mấy đứa nghĩ anh hai làm sao mà không giận?- Thiên Hằng cuối cùng cũng đã lên tiếng, giọng run run- Hai đứa em mình…Nếu như tụi em là yêu nhau thật lòng, có con thì cũng…Nhưng đằng này lại là lỡ. Sau này…sau này Tiểu Khiết biết phải làm sao?Những người có mặt đều giật mình. Hai đứa trẻ đến với nhau không phải vì tình cảm. Chỉ là do lỡ lầm, là do một cơn say thôi thúc. Vĩnh Lạc- Niệm Khiết đều còn rất trẻ, tương lai vẫn còn một quãng đường dài.-Anh hai à…Em…-Tiểu Hằng à..Mẹ nghĩ là…-Tụi nó mới có 18 tuổi. -Thiên Hằng mệt mỏi- Giờ giữ đứa bé lại thì làm sao mà học hành, tương lai sẽ thế nào. Chưa kể tụi nó không hề yêu nhau nữa. Đứa bé sẽ khổ lắm mẹ à…Rồi sẽ có những lúc cha mẹ chúng oán trách, nhìn con trẻ mà thầm tiếc: “Nếu không có con thì cuộc đời mình sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu.”-Anh hai ơi, em sẽ chịu trách nhiệm- Vĩnh Lạc cắn nhẹ môi -Em…-Em sẽ chịu trách nhiệm thế nào khi cả ngay việc nói thật với anh hai, em cũng phải chần chừ chờ tới cái bào thai đã gần 2 tháng chứ?- Thiên Hằng giận dữ- Rồi sau này không nghề nghiệp, học hành lỡ dở, mày có nuôi Tiểu Khiết, có lo được cho nó cả đời không?-Tiểu Hằng…-Anh hai…-Con chỉ thấy một phương pháp hữu hiệu là bỏ đứa nhỏ đi- Thiên Hằng cắn nhẹ môi- Đứa nhỏ không có tình cảm của ba mẹ rồi sẽ khổ lắm. Cũng đừng nên bắt hai đứa con nít chăm sóc thêm một đứa con nít khác. Quyết định của con là như vậy, còn lại thì tùy ba mẹ thôi.Thiên Hằng bỏ vào phòng. Ba người lớn thì vẫn trầm ngâm ngồi tại chỗ. Họ từng hồi hộp chờ đợi sự ra đời của một sinh mạng. Nhưng đó là khi cả ba đều đã trưởng thành, đủ cứng cỏi, đủ quyết tâm nuôi dưỡng và bảo vệ một sinh linh khác. Còn hai đứa con nhỏ bé, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ mới lớn. Cái thai cũng là kết quả của một đêm lầm lỡ. Giữ lại, kết cuộc sẽ thế nào?Nhưng nếu phá đi thì có nỡ…Sắc mặt Niệm Khiết xanh như chàm đổ. Cô bé lững thững đứng dậy, giọng lạc đi:-Con về phòng…Con xin lỗi ba mẹ. Xin lỗi anh Ba…Xin lỗi…Một lần sai lầm, cái giá thật quá đắt. Phía dưới nhà, Thiên Hằng cũng mới khởi động xe. Anh hiểu giá trị của sinh mạng, nhưng cũng hiểu rất rõ cảm giác của một đứa bé sinh ra vì toan tính và sai lầm của cha mẹ. Nó sẽ đau khổ suốt cả đời này.
Đối với chuyện tương lai
của bọn trẻ, thật là càng nghĩ càng rối. Có nằm mơ Lạc Ân và Niệm Kiều
cũng không nghĩ, mình sẽ thành sui gia trong tình huống trớ trêu này.
Trình Vân luôn nhìn sự việc thoáng, hôm nay cũng trầm ngâm ngồi một góc. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thiên Hằng.
Người bị sốc lớn nhất chính là anh.
Thiên Hằng không nói một lời từ khi biết chuyện.Hai đứa em, lại gây ra chuyện tày đình.
-Chị Kiều à….Tôi…
Lạc Ân định nói nhưng lời nói đã bị ngắt quãng bởi Niệm Khiết bất ngờ nhào tới chỗ Thiên Hằng, quỳ trước mặt anh:
-Anh hai…Anh hai tha thứ
cho em. Em biết lỗi rồi. Em biết rồi…Anh hai đừng giận, đừng làm như
không biết tới em như vậy. Em xin anh hai mà…Anh hai…
Hình phạt lớn nhất của ba đứa em không phải là đòn roi hay giận dữ của anh hai mà là khi Thiên
Hằng không nói gì với họ. Thái độ lặng lẽ, phớt lờ dù hằng ngày vẫn gặp
khiến Niệm An, Niệm Kiều và Vĩnh Lạc đau nhói. Đã có không ít lần cả ba
bật khóc dù anh hai không đánh, không la.
Vĩnh Lạc cũng quỳ xuống, nghèn nghẹn:
-Là em có lỗi, anh hai..Anh hai đừng giận em!
-Mấy đứa nghĩ anh hai làm sao mà không giận?- Thiên Hằng cuối cùng cũng đã lên tiếng, giọng run
run- Hai đứa em mình…Nếu như tụi em là yêu nhau thật lòng, có con thì
cũng…Nhưng đằng này lại là lỡ. Sau này…sau này Tiểu Khiết biết phải làm
sao?
Những người có mặt đều
giật mình. Hai đứa trẻ đến với nhau không phải vì tình cảm. Chỉ là do lỡ lầm, là do một cơn say thôi thúc. Vĩnh Lạc- Niệm Khiết đều còn rất trẻ, tương lai vẫn còn một quãng đường dài.
-Anh hai à…Em…
-Tiểu Hằng à..Mẹ nghĩ là…
-Tụi nó mới có 18 tuổi.
-Thiên Hằng mệt mỏi- Giờ giữ đứa bé lại thì làm sao mà học hành, tương
lai sẽ thế nào. Chưa kể tụi nó không hề yêu nhau nữa. Đứa bé sẽ khổ lắm
mẹ à…
Rồi sẽ có những lúc cha
mẹ chúng oán trách, nhìn con trẻ mà thầm tiếc: “Nếu không có con thì
cuộc đời mình sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu.”
-Anh hai ơi, em sẽ chịu trách nhiệm- Vĩnh Lạc cắn nhẹ môi -Em…
-Em sẽ chịu trách nhiệm
thế nào khi cả ngay việc nói thật với anh hai, em cũng phải chần chừ chờ tới cái bào thai đã gần 2 tháng chứ?- Thiên Hằng giận dữ- Rồi sau này
không nghề nghiệp, học hành lỡ dở, mày có nuôi Tiểu Khiết, có lo được
cho nó cả đời không?
-Tiểu Hằng…
-Anh hai…
-Con chỉ thấy một phương
pháp hữu hiệu là bỏ đứa nhỏ đi- Thiên Hằng cắn nhẹ môi- Đứa nhỏ không có tình cảm của ba mẹ rồi sẽ khổ lắm. Cũng đừng nên bắt hai đứa con nít
chăm sóc thêm một đứa con nít khác. Quyết định của con là như vậy, còn
lại thì tùy ba mẹ thôi.
Thiên Hằng bỏ vào phòng.
Ba người lớn thì vẫn trầm ngâm ngồi tại chỗ. Họ từng hồi hộp chờ đợi sự
ra đời của một sinh mạng. Nhưng đó là khi cả ba đều đã trưởng thành, đủ
cứng cỏi, đủ quyết tâm nuôi dưỡng và bảo vệ một sinh linh khác. Còn hai
đứa con nhỏ bé, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ mới lớn. Cái thai cũng là kết quả của một đêm lầm lỡ. Giữ lại, kết cuộc sẽ thế nào?
Nhưng nếu phá đi thì có nỡ…Sắc mặt Niệm Khiết xanh như chàm đổ. Cô bé lững thững đứng dậy, giọng lạc đi:
-Con về phòng…Con xin lỗi ba mẹ. Xin lỗi anh Ba…Xin lỗi…
Một lần sai lầm, cái giá
thật quá đắt. Phía dưới nhà, Thiên Hằng cũng mới khởi động xe. Anh hiểu
giá trị của sinh mạng, nhưng cũng hiểu rất rõ cảm giác của một đứa bé
sinh ra vì toan tính và sai lầm của cha mẹ. Nó sẽ đau khổ suốt cả đời
này.
Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu ConTác giả: Ngưng VănTruyện Ngôn TìnhMột đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô. Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ. Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày. Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc. Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì… Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh. Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân. Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý… Đối với chuyện tương lai của bọn trẻ, thật là càng nghĩ càng rối. Có nằm mơ Lạc Ân và Niệm Kiều cũng không nghĩ, mình sẽ thành sui gia trong tình huống trớ trêu này.Trình Vân luôn nhìn sự việc thoáng, hôm nay cũng trầm ngâm ngồi một góc. Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thiên Hằng.Người bị sốc lớn nhất chính là anh.Thiên Hằng không nói một lời từ khi biết chuyện.Hai đứa em, lại gây ra chuyện tày đình.-Chị Kiều à….Tôi…Lạc Ân định nói nhưng lời nói đã bị ngắt quãng bởi Niệm Khiết bất ngờ nhào tới chỗ Thiên Hằng, quỳ trước mặt anh:-Anh hai…Anh hai tha thứ cho em. Em biết lỗi rồi. Em biết rồi…Anh hai đừng giận, đừng làm như không biết tới em như vậy. Em xin anh hai mà…Anh hai…Hình phạt lớn nhất của ba đứa em không phải là đòn roi hay giận dữ của anh hai mà là khi Thiên Hằng không nói gì với họ. Thái độ lặng lẽ, phớt lờ dù hằng ngày vẫn gặp khiến Niệm An, Niệm Kiều và Vĩnh Lạc đau nhói. Đã có không ít lần cả ba bật khóc dù anh hai không đánh, không la.Vĩnh Lạc cũng quỳ xuống, nghèn nghẹn:-Là em có lỗi, anh hai..Anh hai đừng giận em!-Mấy đứa nghĩ anh hai làm sao mà không giận?- Thiên Hằng cuối cùng cũng đã lên tiếng, giọng run run- Hai đứa em mình…Nếu như tụi em là yêu nhau thật lòng, có con thì cũng…Nhưng đằng này lại là lỡ. Sau này…sau này Tiểu Khiết biết phải làm sao?Những người có mặt đều giật mình. Hai đứa trẻ đến với nhau không phải vì tình cảm. Chỉ là do lỡ lầm, là do một cơn say thôi thúc. Vĩnh Lạc- Niệm Khiết đều còn rất trẻ, tương lai vẫn còn một quãng đường dài.-Anh hai à…Em…-Tiểu Hằng à..Mẹ nghĩ là…-Tụi nó mới có 18 tuổi. -Thiên Hằng mệt mỏi- Giờ giữ đứa bé lại thì làm sao mà học hành, tương lai sẽ thế nào. Chưa kể tụi nó không hề yêu nhau nữa. Đứa bé sẽ khổ lắm mẹ à…Rồi sẽ có những lúc cha mẹ chúng oán trách, nhìn con trẻ mà thầm tiếc: “Nếu không có con thì cuộc đời mình sẽ tươi đẹp biết bao nhiêu.”-Anh hai ơi, em sẽ chịu trách nhiệm- Vĩnh Lạc cắn nhẹ môi -Em…-Em sẽ chịu trách nhiệm thế nào khi cả ngay việc nói thật với anh hai, em cũng phải chần chừ chờ tới cái bào thai đã gần 2 tháng chứ?- Thiên Hằng giận dữ- Rồi sau này không nghề nghiệp, học hành lỡ dở, mày có nuôi Tiểu Khiết, có lo được cho nó cả đời không?-Tiểu Hằng…-Anh hai…-Con chỉ thấy một phương pháp hữu hiệu là bỏ đứa nhỏ đi- Thiên Hằng cắn nhẹ môi- Đứa nhỏ không có tình cảm của ba mẹ rồi sẽ khổ lắm. Cũng đừng nên bắt hai đứa con nít chăm sóc thêm một đứa con nít khác. Quyết định của con là như vậy, còn lại thì tùy ba mẹ thôi.Thiên Hằng bỏ vào phòng. Ba người lớn thì vẫn trầm ngâm ngồi tại chỗ. Họ từng hồi hộp chờ đợi sự ra đời của một sinh mạng. Nhưng đó là khi cả ba đều đã trưởng thành, đủ cứng cỏi, đủ quyết tâm nuôi dưỡng và bảo vệ một sinh linh khác. Còn hai đứa con nhỏ bé, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ mới lớn. Cái thai cũng là kết quả của một đêm lầm lỡ. Giữ lại, kết cuộc sẽ thế nào?Nhưng nếu phá đi thì có nỡ…Sắc mặt Niệm Khiết xanh như chàm đổ. Cô bé lững thững đứng dậy, giọng lạc đi:-Con về phòng…Con xin lỗi ba mẹ. Xin lỗi anh Ba…Xin lỗi…Một lần sai lầm, cái giá thật quá đắt. Phía dưới nhà, Thiên Hằng cũng mới khởi động xe. Anh hiểu giá trị của sinh mạng, nhưng cũng hiểu rất rõ cảm giác của một đứa bé sinh ra vì toan tính và sai lầm của cha mẹ. Nó sẽ đau khổ suốt cả đời này.