Chương mở đầu
Trong một sơn động nhỏ. Rất nhiều người cùng tụ tập. Sắc mặt họ xanh tái. Đa số đều bị khiếp đảm vì một người….
Hắn không phải là con người…
Nếu là con người sẽ không điên cuồng vì một điều như thế…Nếu là con người sẽ không khăng khăng chỉ có một yêu cầu.
Lâu lắm rồi nhà họ Nghiêm mới tuyển người giúp việc. Bà Ngô đã lớn tuổi, về quê với con cháu, trong bếp thiếu một người nấu ăn.
Một đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình.
Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô.
Thành Tiếu Biệt...Một mùa gió đông lại về.
-Cô nương, thỉnh tự trọng…
-Công tử, Đào hoa mới nhìn người đã thương nhớ. Thiếp không cần gì cả, chỉ nguyện bên người, hầu hạ người thôi.
Cô gái như hoa như ngọc, môi đỏ mọng, nở nụ cười quyến rũ đến tận tâm can.
Đêm khuya, trời sâu thẳm, những ngôi sao lấp lánh trong đêm.
Đêm lành lạnh. Tiếng chim ăn đêm gào lên gọi bạn nghe thật thê lương.
Dưới ánh trăng sáng rõ, bình thường Hạ gia trang không hoang vắng thế này.