Một đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô. Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ. Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày. Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc. Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì… Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh. Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân. Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý…
Chương 58: NT17: Lòng tin
Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu ConTác giả: Ngưng VănTruyện Ngôn TìnhMột đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô. Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ. Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày. Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc. Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì… Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh. Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân. Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý… Mẹ của Từ Phàm là một người phụ nữ nghiêm khắc. Thẩm Tinh tôn trọng nhưng cũng rất sợ bà ấy. Cô từng tưởng tượng cuộc sống sau này của mình khi về làm dâu nhà họ Từ. Khi Từ Phàm đi vắng, nhà chỉ có hai người phụ nữ…Cô lại không dám đến gần bà.Bây giờ bà lại đang nhìn cô bằng ánh mắt như thế…Ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm tư Thẩm Tinh, như thể cô là một tội phạm đang chờ tuyên án mà bà là thẩm phán, là người quyết định số phận của cô.-Chuyện của Tiểu Tinh…Cháu đã khẳng định với tôi là không có. Tiểu Phàm cũng đã biết Tiểu Tinh từ thời con bé còn học trung học. Ngoài cháu Từ ra, Tiểu Tinh nhà chúng tôi không có bạn trai nào.Từ Phàm nhìn mẹ, ngầm xác nhận. Bà lại nhìn thẳng vào Thẩm Tinh, ánh mắt sắc như dao.-Còn khi sang Hồng Kông? Có hay không?Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tinh không dám nói dối. Gương mặt cô ửng đỏ, bối rối. Thẩm Tinh đã dao động. Từ Phàm không phải là người duy nhất trong trái tim cô.-Chuyện không thể nói có hay không có là được -Bà Từ hắng giọng- Tôi thấy thế này…Con dâu nhà họ Từ chúng tôi xưa nay đều phải đoan chính, không để lời ra tiếng vào. Tiểu Phàm là đứa trẻ rất nghe lời. Tôi đã dạy con trai mình, trước khi cưới vợ vào cửa luôn phải tuân thủ lễ giáo, bảo toàn sự trong trắng cho Tiểu Tinh. Con bé cũng rất ngoan, tôi rất hài lòng. Nhưng tới nước này….Bên nhà tôi có nhiều người nghi ngờ phẩm hạnh của Tiểu Tinh lắm. Đàn ông Hong Kong vốn không như người Trung Quốc chúng ta…. Bây giờ chỉ có một cách xác định chính xác nhất là tôi và chị nhà sẽ đưa Tiểu Tinh đi khám. Kết quả y học bao giờ cũng chính xác, đem về nhà, nếu có ai còn bàn ra tán vào cũng có cách chứng minh…Thẩm Tinh ngỡ ngàng nhìn bà. Ông Thẩm không có vẻ gì là sẽ phản đối. Mẹ cô thì lặng im trong một góc. Từ Phàm cũng chẳng nói gì.Chẳng ai tin Thẩm Tinh trong sạch. Chẳng có ai…Họ lại tin vào một tấm màng mỏng manh trong cơ thể người phụ nữ. Thẩm Tinh thấy trước mặt mình mờ dần một màn nước mắt. Cô không vui vẻ vì nỗi oan của mình sẽ được làm rõ. Chỉ cảm thấy thật nhục nhã. Một khi còn trinh tiết để chứng minh thì có thể qua chuyện. Sau này nếu lại xảy ra một chuyện tương tự như vậy, cô lấy gì để chứng minh đây?-Tiểu Tinh…Chúng ta đi…-Con không đi -Thẩm Tinh bất ngờ hất tay ra khỏi mẹ, nước mắt lưng tròng- Con không đi khám… Bây giờ con còn có cái để chứng minh mình trong sạch. Sau này nếu có chuyện, con lấy cái gì để chứng minh đây?-Tiểu Tinh…“Tức nước vỡ bờ”….Cảm giác bẽ bàng, đau đớn đã khiến Thẩm Tinh phản ứng theo kiểu xưa nay cô không bao giờ dám nghĩ mình có thể làm. Cô nhìn thẳng vào ba và mẹ, run run:-Nếu ba mẹ không cần một đứa con hư hỏng, làm ảnh hưởng danh dự của ba mẹ thì thôi vậy…Ba mẹ coi như chưa có con đi. Coi như con đã chết rồi….Con…Ánh mắt cô nhìn Từ Phàm khiến anh không khỏi giật mình thảng thốt. Tình cảm của họ mấy năm nay không có gì nồng nhiệt nhưng cũng không hẳn là chỉ kết hôn theo sự sắp đặt của ba mẹ. Anh cũng thích sự dịu dàng của cô. Thẩm Tinh sẽ là một người vợ tốt. Chuyện xảy ra làm Từ Phàm cảm thấy khó xử. Nhưng mẹ anh lại phản ứng quyết liệt. Từ Phàm vốn nghĩ, chiều theo ý mẹ cũng được. Thái độ của Thẩm Tinh làm anh bất ngờ, đứng chôn chân tại chỗ. Cả bốn người đều không lường được Thẩm Tinh sẽ bỏ chạy ra ngoài.Một cơn mưa cũng vừa trút xuống. Thẩm Tinh cắm đầu chạy trong làn mưa lạnh. Nước mắt hòa vào nước mưa chảy tràn trên mặt. Biến cố xảy đến, Thẩm Tinh mới nhận ra mình xưa nay sống như một cái bóng. Người ta đâu bao giờ nhìn vào bóng và thấy rằng, nó cũng có linh hồn?* Chương tiếp: Sai lầm?
Mẹ của Từ Phàm là một
người phụ nữ nghiêm khắc. Thẩm Tinh tôn trọng nhưng cũng rất sợ bà ấy.
Cô từng tưởng tượng cuộc sống sau này của mình khi về làm dâu nhà họ Từ. Khi Từ Phàm đi vắng, nhà chỉ có hai người phụ nữ…Cô lại không dám đến
gần bà.
Bây giờ bà lại đang nhìn cô bằng ánh mắt như thế…Ánh mắt như muốn xuyên
thấu tâm tư Thẩm Tinh, như thể cô là một tội phạm đang chờ tuyên án mà
bà là thẩm phán, là người quyết định số phận của cô.
-Chuyện của Tiểu
Tinh…Cháu đã khẳng định với tôi là không có. Tiểu Phàm cũng đã biết Tiểu Tinh từ thời con bé còn học trung học. Ngoài cháu Từ ra, Tiểu Tinh nhà
chúng tôi không có bạn trai nào.
Từ Phàm nhìn mẹ, ngầm xác nhận. Bà lại nhìn thẳng vào Thẩm Tinh, ánh mắt sắc như dao.
-Còn khi sang Hồng Kông? Có hay không?
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tinh không dám nói dối. Gương mặt cô ửng đỏ, bối rối. Thẩm Tinh đã dao động. Từ Phàm không phải là người duy nhất trong trái tim cô.
-Chuyện không thể nói có
hay không có là được -Bà Từ hắng giọng- Tôi thấy thế này…Con dâu nhà họ
Từ chúng tôi xưa nay đều phải đoan chính, không để lời ra tiếng vào.
Tiểu Phàm là đứa trẻ rất nghe lời. Tôi đã dạy con trai mình, trước khi
cưới vợ vào cửa luôn phải tuân thủ lễ giáo, bảo toàn sự trong trắng cho
Tiểu Tinh. Con bé cũng rất ngoan, tôi rất hài lòng. Nhưng tới nước
này….Bên nhà tôi có nhiều người nghi ngờ phẩm hạnh của Tiểu Tinh lắm.
Đàn ông Hong Kong vốn không như người Trung Quốc chúng ta…. Bây giờ chỉ
có một cách xác định chính xác nhất là tôi và chị nhà sẽ đưa Tiểu Tinh
đi khám. Kết quả y học bao giờ cũng chính xác, đem về nhà, nếu có ai còn bàn ra tán vào cũng có cách chứng minh…
Thẩm Tinh ngỡ ngàng nhìn
bà. Ông Thẩm không có vẻ gì là sẽ phản đối. Mẹ cô thì lặng im trong một góc. Từ Phàm cũng chẳng nói gì.
Chẳng ai tin Thẩm Tinh trong sạch. Chẳng có ai…
Họ lại tin vào một tấm
màng mỏng manh trong cơ thể người phụ nữ. Thẩm Tinh thấy trước mặt mình
mờ dần một màn nước mắt. Cô không vui vẻ vì nỗi oan của mình sẽ được làm rõ. Chỉ cảm thấy thật nhục nhã. Một khi còn trinh tiết để chứng minh
thì có thể qua chuyện. Sau này nếu lại xảy ra một chuyện tương tự như
vậy, cô lấy gì để chứng minh đây?
-Tiểu Tinh…Chúng ta đi…
-Con không đi -Thẩm Tinh
bất ngờ hất tay ra khỏi mẹ, nước mắt lưng tròng- Con không đi khám… Bây
giờ con còn có cái để chứng minh mình trong sạch. Sau này nếu có chuyện, con lấy cái gì để chứng minh đây?
-Tiểu Tinh…
“Tức nước vỡ bờ”….Cảm
giác bẽ bàng, đau đớn đã khiến Thẩm Tinh phản ứng theo kiểu xưa nay cô
không bao giờ dám nghĩ mình có thể làm. Cô nhìn thẳng vào ba và mẹ, run
run:
-Nếu ba mẹ không cần một
đứa con hư hỏng, làm ảnh hưởng danh dự của ba mẹ thì thôi vậy…Ba mẹ coi
như chưa có con đi. Coi như con đã chết rồi….Con…
Ánh mắt cô nhìn Từ Phàm
khiến anh không khỏi giật mình thảng thốt. Tình cảm của họ mấy năm nay
không có gì nồng nhiệt nhưng cũng không hẳn là chỉ kết hôn theo sự sắp
đặt của ba mẹ. Anh cũng thích sự dịu dàng của cô. Thẩm Tinh sẽ là một
người vợ tốt. Chuyện xảy ra làm Từ Phàm cảm thấy khó xử. Nhưng mẹ anh
lại phản ứng quyết liệt. Từ Phàm vốn nghĩ, chiều theo ý mẹ cũng được.
Thái độ của Thẩm Tinh làm anh bất ngờ, đứng chôn chân tại chỗ. Cả bốn
người đều không lường được Thẩm Tinh sẽ bỏ chạy ra ngoài.
Một cơn mưa cũng vừa trút xuống. Thẩm Tinh cắm đầu chạy trong làn mưa lạnh. Nước mắt hòa vào nước mưa chảy tràn trên mặt. Biến cố xảy đến, Thẩm Tinh mới nhận ra mình xưa nay sống như một cái bóng. Người ta đâu bao giờ nhìn vào bóng và thấy
rằng, nó cũng có linh hồn?
* Chương tiếp: Sai lầm?
Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu ConTác giả: Ngưng VănTruyện Ngôn TìnhMột đêm không ngù, cuối cùng Lạc Ân cũng chẳng thể kiềm nén được lòng mình. Nếu chỉ là tin tức của đứa trẻ, có thể cô sẽ bỏ qua. Nó tuy là do cô sinh, nhưng Lạc Ân chưa hề có một ngày dưỡng dục. Cuộc sống của đứa trẻ ấy vốn chẳng có cô. Nhưng hiện tại, đứa bé ấy lại ở bên bờ ranh sống- chết. Lạc Ân không thể làm ngơ. Nhận được điện thoại của Lạc Ân, bà Thiệu liền cho người đón cô đến biệt thự. Thời gian không còn nhiều nữa, bệnh của Thiên Hằng lại nặng lên từng ngày. Ngôi biệt thự của nhà họ Thiệu, Lạc Ân từng sống một thời gian nên khá quen thuộc. Quản gia đưa cô vào trong phòng khách lớn. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe một bản nhạc. Một bản nhạc rất quen. Người đánh đàn thì… Vóc dáng gầy gầy, nhìn sau lưng có thể thấy, đó là một đứa bé. Trên người là bộ quần áo vest đen cắt may rất khéo. Khuôn mặt nhìn nghiêng….không rõ lắm. Nhưng mà lại làm trái tim Lạc Ân đập thật nhanh. Tiếng đàn ngừng hẳn. Rồi cậu bé từ tốn quay lại, đối diên với Lạc Ân. Cả hai rất giống nhau. Không cần quá tinh ý… Mẹ của Từ Phàm là một người phụ nữ nghiêm khắc. Thẩm Tinh tôn trọng nhưng cũng rất sợ bà ấy. Cô từng tưởng tượng cuộc sống sau này của mình khi về làm dâu nhà họ Từ. Khi Từ Phàm đi vắng, nhà chỉ có hai người phụ nữ…Cô lại không dám đến gần bà.Bây giờ bà lại đang nhìn cô bằng ánh mắt như thế…Ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm tư Thẩm Tinh, như thể cô là một tội phạm đang chờ tuyên án mà bà là thẩm phán, là người quyết định số phận của cô.-Chuyện của Tiểu Tinh…Cháu đã khẳng định với tôi là không có. Tiểu Phàm cũng đã biết Tiểu Tinh từ thời con bé còn học trung học. Ngoài cháu Từ ra, Tiểu Tinh nhà chúng tôi không có bạn trai nào.Từ Phàm nhìn mẹ, ngầm xác nhận. Bà lại nhìn thẳng vào Thẩm Tinh, ánh mắt sắc như dao.-Còn khi sang Hồng Kông? Có hay không?Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tinh không dám nói dối. Gương mặt cô ửng đỏ, bối rối. Thẩm Tinh đã dao động. Từ Phàm không phải là người duy nhất trong trái tim cô.-Chuyện không thể nói có hay không có là được -Bà Từ hắng giọng- Tôi thấy thế này…Con dâu nhà họ Từ chúng tôi xưa nay đều phải đoan chính, không để lời ra tiếng vào. Tiểu Phàm là đứa trẻ rất nghe lời. Tôi đã dạy con trai mình, trước khi cưới vợ vào cửa luôn phải tuân thủ lễ giáo, bảo toàn sự trong trắng cho Tiểu Tinh. Con bé cũng rất ngoan, tôi rất hài lòng. Nhưng tới nước này….Bên nhà tôi có nhiều người nghi ngờ phẩm hạnh của Tiểu Tinh lắm. Đàn ông Hong Kong vốn không như người Trung Quốc chúng ta…. Bây giờ chỉ có một cách xác định chính xác nhất là tôi và chị nhà sẽ đưa Tiểu Tinh đi khám. Kết quả y học bao giờ cũng chính xác, đem về nhà, nếu có ai còn bàn ra tán vào cũng có cách chứng minh…Thẩm Tinh ngỡ ngàng nhìn bà. Ông Thẩm không có vẻ gì là sẽ phản đối. Mẹ cô thì lặng im trong một góc. Từ Phàm cũng chẳng nói gì.Chẳng ai tin Thẩm Tinh trong sạch. Chẳng có ai…Họ lại tin vào một tấm màng mỏng manh trong cơ thể người phụ nữ. Thẩm Tinh thấy trước mặt mình mờ dần một màn nước mắt. Cô không vui vẻ vì nỗi oan của mình sẽ được làm rõ. Chỉ cảm thấy thật nhục nhã. Một khi còn trinh tiết để chứng minh thì có thể qua chuyện. Sau này nếu lại xảy ra một chuyện tương tự như vậy, cô lấy gì để chứng minh đây?-Tiểu Tinh…Chúng ta đi…-Con không đi -Thẩm Tinh bất ngờ hất tay ra khỏi mẹ, nước mắt lưng tròng- Con không đi khám… Bây giờ con còn có cái để chứng minh mình trong sạch. Sau này nếu có chuyện, con lấy cái gì để chứng minh đây?-Tiểu Tinh…“Tức nước vỡ bờ”….Cảm giác bẽ bàng, đau đớn đã khiến Thẩm Tinh phản ứng theo kiểu xưa nay cô không bao giờ dám nghĩ mình có thể làm. Cô nhìn thẳng vào ba và mẹ, run run:-Nếu ba mẹ không cần một đứa con hư hỏng, làm ảnh hưởng danh dự của ba mẹ thì thôi vậy…Ba mẹ coi như chưa có con đi. Coi như con đã chết rồi….Con…Ánh mắt cô nhìn Từ Phàm khiến anh không khỏi giật mình thảng thốt. Tình cảm của họ mấy năm nay không có gì nồng nhiệt nhưng cũng không hẳn là chỉ kết hôn theo sự sắp đặt của ba mẹ. Anh cũng thích sự dịu dàng của cô. Thẩm Tinh sẽ là một người vợ tốt. Chuyện xảy ra làm Từ Phàm cảm thấy khó xử. Nhưng mẹ anh lại phản ứng quyết liệt. Từ Phàm vốn nghĩ, chiều theo ý mẹ cũng được. Thái độ của Thẩm Tinh làm anh bất ngờ, đứng chôn chân tại chỗ. Cả bốn người đều không lường được Thẩm Tinh sẽ bỏ chạy ra ngoài.Một cơn mưa cũng vừa trút xuống. Thẩm Tinh cắm đầu chạy trong làn mưa lạnh. Nước mắt hòa vào nước mưa chảy tràn trên mặt. Biến cố xảy đến, Thẩm Tinh mới nhận ra mình xưa nay sống như một cái bóng. Người ta đâu bao giờ nhìn vào bóng và thấy rằng, nó cũng có linh hồn?* Chương tiếp: Sai lầm?