Sáng sớm, như thường lệ tôi từ phòng mình đi ra xuống lầu ăn sáng, vừa bước ra hành lang đã thấy anh mở cửa phòng mình, căn phòng cách vách với phòng tôi. “Anh hai, buổi sáng tốt lành.” Tôi khống chế được vẻ mặt mình một cách hoàn hảo để nó không quá hớn hở, bình tĩnh nói. “Hửm ? Chủ nhật mà tiểu Hy nhà ta thức sớm, có mưa à ?” Nói xong anh còn đi thật nhanh lại ban công cuối hành lang, ngó nghiêng nhìn qua lại. Tôi bật cười, “Anh rảnh quá nhỉ ? Báo cáo ‘phải làm trong hai ngày’ không cần nộp nữa sao ? Tươi tỉnh thế này…” “Anh làm rồi.” Rời khỏi ban công, anh đi song song với tôi xuống phòng ăn, xoăn tay áo sơ mi trắng muốt lên đến khủy tay, “Còn em ? Bài văn năm nghìn chữ đã viết chưa đấy ?” Mặt tôi như chiếc lá héo. Anh cười khúc khích vuốt vuốt đầu tôi. Phòng ăn, ba mẹ đã ở đó cả, ba như thường lệ lật lật giở giở xem tờ báo mới nhất mà sáng nay người đưa báo mới giao, đôi mắt mang vài nếp nhăn nhưng không che giấu được ánh sáng vui vẻ. Mẹ lay hoay ra vào phòng bếp dọn thức ăn lên…
Tác giả: