Tác giả:

Tuyết rơi xuống đại địa, trời đất mênh mông, tất thảy âm hưởng đều bị tuyết trắng óng ánh nuốt trọn, không nghe thấy bất cứ thứ gì dù là tiếng thở gấp. Từ ban ngày tới đêm tối, lại từ đêm tối tới ban ngày, một vòng tuần hoàn không đầu không cuối, sắc trời từ sáng sủa tới tối tăm, lại từ tối tăm tới sáng sủa, ánh sáng nến trong phòng nhỏ cũng từ sáng tới tối, từ tối tới sáng, nhưng vẫn như cũ vô thanh vô tức lặng lẽ không nói. “Chủ nhân, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi!” Nhiệt khí bốc lên từ khăn ủ huân đỏ gò má phấn bạch, khuôn mặt thiên kiều bá mị lại phối với một đôi mắt lạnh như băng, nam tử được gọi là ‘chủ nhân’ cầm lấy khăn ấm lau mặt, lông mày nhướn lên, bên đôi môi tuyệt mĩ xuất hiện nụ cười lạnh lẽo, khiến kẻ khác sợ hãi. Tấm khăn trắng ở trong tay y không thấy bất cứ động tĩnh gì, nhưng biến thành một khối băng, bay về phía cẳng chân tiểu tư Tiểu Tứ, có thể thấy công lực của y rất cao. Chân Tiểu Tứ mềm nhũn, lập tức quỳ ngay xuống trước mặt chủ nhân. Hắn biết chủ nhân hiện tại…

Truyện chữ