Tác giả:

Một ngày bình thường như mọi ngày, bầu trời xanh, mây trắng, ông mắt trời vẫn đưa cái mặt sáng chói ra ngoài. Nhược Hy lay lay con bạn đang ngủ say như chết trên giường, cô bực dọc kêu lên: - Dậy ngay đi Nguyên, đã sắp trễ rồi đấy. - Ưm.... chả sao đâu, ra cho ta ngủ. Triệt Nguyên quơ tay đẩy Hy ra, cô kéo chăn lên che luôn đầu và tiếp tục ngủ say. Nhược Hy bên cạnh hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô giật cái chăn ra một cách mạnh bạo rồi không ngần ngại nắm tay Nguyên, kéo con bé tội nghiệp lăn xuống giường. Triệt Nguyên vì đau đớn nên cũng tỉnh ngủ, cô ôm đầu đau đớn, nói như muốn khóc thét lên với Hy: "Aaaa, đau quá, mi làm gì thế con kia?" Nhược Hy phủi tay, cười đểu giả: "Là do mi, kêu thì nghe đi, bị như vầy cũng là lỗi của mi thôi" Triệt Nguyên ấm ức đứng dậy, cô vơ lấy bộ đồng phục được máng trên móc, vào nhà vệ sinh mà cái miệng lầm bầm mãi không thôi. Hy đứng ngoài cười thích thú. Sau khi xong hết, Nguyên cùng Hy xuống nhà. Mẹ Triệt Nguyên đang dọn bữa sáng, vui vẻ cười với con gái…

Truyện chữ