Thời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo…
Quyển 5 - Chương 12
Chỉ Dụ Anh Cắn CâuTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhThời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo… Khi Tô Tranh đi vào đại sảnh, rất nhanh Đinh Hiểu liền chú ý đến cô, đi đến bên cạnh cô."Sao vừa rồi không thấy cô?" Đinh Hiểu nhỏ giọng hỏi.Tô Tranh không nhìn anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi toilet thôi." Đinh Hiểu và cô đều là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Mạc Vân. Nhiều năm như vậy họ cùng nhau làm ra rất nhiều thành tích kinh người. Cho nên dù Tô Tranh có vắng mặt thì Đinh Hiểu cũng có thể dễ dàng bỏ qua cho cô. Đinh Hiểu cũng là một trong số ít bạn bè của Tô Tranh.Đinh Hiểu quay đầu nhìn về phía cô, nhìn vào điểm khác thường trên mặt cô: “Cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh lập tức nhíu mày, rất quan tâm.Tô Tranh lơ đãng giải thích: "Bị muỗi cắn."Đinh Hiểu hiển nhiên không tin, nhíu mày nói: "Tô Tranh, bộ dạng của cô rất rõ ràng rồi."Rõ ràng !!!!, không phải là bị con muỗi cắn, lại nói ở chỗ như thế này làm sao có thể có muỗi?Tô Tranh không nói gì, ánh mắt nhìn quanh tìm tung tích của hai tiểu thiên sứ trong đám người.Đinh Hiểu bất đắc dĩ thở dài: "Tô Tranh, Mạc tổng là người đã có gia đình, cô phải chú ý đúng mực."Tô Tranh không chút để ý nói: "Tôi có lúc nào không chú ý hả?"Đinh Hiểu nghẹn lời, đối với Tô Tranh anh đã quen bao dung, chỉ là việc giữa Tô Tranh và Mạc Vân kia... không nói hẳn ra được rõ là có quan hệ mập mờ.Tô Tranh cũng lười giải thích, hiển nhiên Đinh Hiểu hiểu lầm con muỗi vừa rồi cắn mình là Mạc Vân rồi. Dù sao tin đồn về quan hệ của cô và Mạc Vân đã quá nhiều, nếu Đinh Hiểu cũng hiểu lầm vậy thì cứ để anh ta hiểu lầm đi.Hai người đứng một lúc, Tô Tranh nhìn ở bên kia đại sảnh hình như có chút hỗn loạn, bởi vì có người nhìn như rất nóng nảy, sau đó lại thấy tiểu thiên sứ rời khỏi đại sảnh, rốt cuộc mở miệng: "Chúng ta đi thôi."Đinh Hiểu nhắc nhở: "Nghe nói lát nữa còn có màn đại thiếu gia Mạc Gia tuyên bố tin tức đính hôn đấy”Tô Tranh cười: "Giờ này còn chưa có, chắc hủy bỏ rồi."Đinh Hiểu không nói cũng biết, người trong cuộc đã bực tức rời đi rồi. Tuyên bố cưới xin? Làm sao có thể.
Khi Tô Tranh đi vào đại sảnh, rất nhanh Đinh Hiểu liền chú ý đến cô, đi đến bên cạnh cô.
"Sao vừa rồi không thấy cô?" Đinh Hiểu nhỏ giọng hỏi.
Tô Tranh không nhìn anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi toilet thôi." Đinh Hiểu và cô đều là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Mạc Vân. Nhiều năm như vậy họ cùng nhau làm ra rất nhiều thành tích kinh người. Cho nên dù Tô Tranh có vắng mặt thì Đinh Hiểu cũng có thể dễ dàng bỏ qua cho cô. Đinh Hiểu cũng là một trong số ít bạn bè của Tô Tranh.
Đinh Hiểu quay đầu nhìn về phía cô, nhìn vào điểm khác thường trên mặt cô: “Cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh lập tức nhíu mày, rất quan tâm.
Tô Tranh lơ đãng giải thích: "Bị muỗi cắn."
Đinh Hiểu hiển nhiên không tin, nhíu mày nói: "Tô Tranh, bộ dạng của cô rất rõ ràng rồi."
Rõ ràng !!!!, không phải là bị con muỗi cắn, lại nói ở chỗ như thế này làm sao có thể có muỗi?
Tô Tranh không nói gì, ánh mắt nhìn quanh tìm tung tích của hai tiểu thiên sứ trong đám người.
Đinh Hiểu bất đắc dĩ thở dài: "Tô Tranh, Mạc tổng là người đã có gia đình, cô phải chú ý đúng mực."
Tô Tranh không chút để ý nói: "Tôi có lúc nào không chú ý hả?"
Đinh Hiểu nghẹn lời, đối với Tô Tranh anh đã quen bao dung, chỉ là việc giữa Tô Tranh và Mạc Vân kia... không nói hẳn ra được rõ là có quan hệ mập mờ.
Tô Tranh cũng lười giải thích, hiển nhiên Đinh Hiểu hiểu lầm con muỗi vừa rồi cắn mình là Mạc Vân rồi. Dù sao tin đồn về quan hệ của cô và Mạc Vân đã quá nhiều, nếu Đinh Hiểu cũng hiểu lầm vậy thì cứ để anh ta hiểu lầm đi.
Hai người đứng một lúc, Tô Tranh nhìn ở bên kia đại sảnh hình như có chút hỗn loạn, bởi vì có người nhìn như rất nóng nảy, sau đó lại thấy tiểu thiên sứ rời khỏi đại sảnh, rốt cuộc mở miệng: "Chúng ta đi thôi."
Đinh Hiểu nhắc nhở: "Nghe nói lát nữa còn có màn đại thiếu gia Mạc Gia tuyên bố tin tức đính hôn đấy”
Tô Tranh cười: "Giờ này còn chưa có, chắc hủy bỏ rồi."
Đinh Hiểu không nói cũng biết, người trong cuộc đã bực tức rời đi rồi. Tuyên bố cưới xin? Làm sao có thể.
Chỉ Dụ Anh Cắn CâuTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Ngôn TìnhThời gian: mười một giờ đêm, tháng 1/1999 Đó là một đêm đông, tại đầu đường C thị. Ngày đó là sinh nhật của Mạc Phong . Mặc dù anh còn nửa năm nữa mới có thể lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng đã có xe riêng, ở trường quân đội học sinh phổ thông không cách nào có thể được tự do nên vô cùng khao khát. Ngày đó lúc đêm khuya, một mình anh lái xe ở đầu đường, đi không có gì mục đích chỉ lang thang mà đi dạo thôi. Qua ngày này, anh đã hai mươi mốt tuổi rồi, anh sẽ rất nhanh lấy bằng tốt nghiệp, sau đó sẽ đi theo con đường mà gia tộc đã sớm kế hoạch sẵn. Mạc Phong rất ưu tú , anh vẫn luôn là niền kiêu ngạo của các vị tiền bối trong nhà. Mặc dù anh mới hai mươi mốt tuổi, nhưng anh gần như đã thoát khỏi vỏ xác. Trầm ổn, tự tin, kiên định, khi đó Mạc Phong đã bị trao cho những thứ này để hình dung từ rồi. Nhưng ở nơi này một đêm, anh chợt có chút phiền muộn. Phiền muộn, cái này từ hối vốn không nên xuất hiện tại trong từ điển của anh a! Cho nên anh bâng quơ đi vào lối cho người đi bộ mà đi dạo… Khi Tô Tranh đi vào đại sảnh, rất nhanh Đinh Hiểu liền chú ý đến cô, đi đến bên cạnh cô."Sao vừa rồi không thấy cô?" Đinh Hiểu nhỏ giọng hỏi.Tô Tranh không nhìn anh ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi toilet thôi." Đinh Hiểu và cô đều là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Mạc Vân. Nhiều năm như vậy họ cùng nhau làm ra rất nhiều thành tích kinh người. Cho nên dù Tô Tranh có vắng mặt thì Đinh Hiểu cũng có thể dễ dàng bỏ qua cho cô. Đinh Hiểu cũng là một trong số ít bạn bè của Tô Tranh.Đinh Hiểu quay đầu nhìn về phía cô, nhìn vào điểm khác thường trên mặt cô: “Cô sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Anh lập tức nhíu mày, rất quan tâm.Tô Tranh lơ đãng giải thích: "Bị muỗi cắn."Đinh Hiểu hiển nhiên không tin, nhíu mày nói: "Tô Tranh, bộ dạng của cô rất rõ ràng rồi."Rõ ràng !!!!, không phải là bị con muỗi cắn, lại nói ở chỗ như thế này làm sao có thể có muỗi?Tô Tranh không nói gì, ánh mắt nhìn quanh tìm tung tích của hai tiểu thiên sứ trong đám người.Đinh Hiểu bất đắc dĩ thở dài: "Tô Tranh, Mạc tổng là người đã có gia đình, cô phải chú ý đúng mực."Tô Tranh không chút để ý nói: "Tôi có lúc nào không chú ý hả?"Đinh Hiểu nghẹn lời, đối với Tô Tranh anh đã quen bao dung, chỉ là việc giữa Tô Tranh và Mạc Vân kia... không nói hẳn ra được rõ là có quan hệ mập mờ.Tô Tranh cũng lười giải thích, hiển nhiên Đinh Hiểu hiểu lầm con muỗi vừa rồi cắn mình là Mạc Vân rồi. Dù sao tin đồn về quan hệ của cô và Mạc Vân đã quá nhiều, nếu Đinh Hiểu cũng hiểu lầm vậy thì cứ để anh ta hiểu lầm đi.Hai người đứng một lúc, Tô Tranh nhìn ở bên kia đại sảnh hình như có chút hỗn loạn, bởi vì có người nhìn như rất nóng nảy, sau đó lại thấy tiểu thiên sứ rời khỏi đại sảnh, rốt cuộc mở miệng: "Chúng ta đi thôi."Đinh Hiểu nhắc nhở: "Nghe nói lát nữa còn có màn đại thiếu gia Mạc Gia tuyên bố tin tức đính hôn đấy”Tô Tranh cười: "Giờ này còn chưa có, chắc hủy bỏ rồi."Đinh Hiểu không nói cũng biết, người trong cuộc đã bực tức rời đi rồi. Tuyên bố cưới xin? Làm sao có thể.